Anh ta đang trừng phạt tôi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Chỉ khi gieo vào lòng tôi một nỗi đau đủ sâu, đủ khắc cốt ghi tâm, mới có thể khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời, không dám giương ra những móng vuốt sắc nhọn, không dám dễ dàng nhắc đến hai chữ ly hôn nữa.
Chẳng bao lâu sau, kết quả xét xử của anh trai Nguyễn Trạch được công bố. Thời gian thụ án tăng thêm nửa năm so với dự kiến của luật sư. Tôi biết, chắc chắn có bàn tay của Lục Bắc Thần nhúng vào.
Tôi hận chính bản thân mình, hận rằng vì tôi mà một tương lai xán lạn của anh trai đã phải chôn vùi trong song sắt.
Vì thế, trước mặt Lục Bắc Thần, tôi đã nhổ đi hết những chiếc gai nhọn trên người mình. Tôi ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
Nhưng anh ta, dường như lại càng thêm phẫn nộ.
Dần dần, tôi dọn hẳn ra phòng khách. Dần dần, những đêm Lục Bắc Thần trở về cũng thưa thớt đi, rồi biệt tăm.
Và Giang Khinh Khinh, dưới sự ưu ái đặc biệt của mẹ chồng tôi, ngày càng trở nên ngạo mạn. Bên ngoài, đã có kẻ bắt đầu công khai gọi cô ta là Lục phu nhân. Cô ta vui vẻ đón nhận những lời nịnh nọt ấy, không một lời giải thích.
Lần tái ngộ tiếp theo của chúng tôi diễn ra ở một trung tâm thương mại sầm uất.
Tôi đang lựa đồ lót cho anh trai, người sắp được tự do, thì bắt gặp Lục Bắc Thần đang đi cùng Giang Khinh Khinh và con gái cô ta. Họ vừa bước ra từ rạp chiếu phim. Cô bé sáu tuổi mang bảy phần giống mẹ, líu ríu quấn lấy Lục Bắc Thần, miệng không ngừng gọi anh là ba.
Ánh mắt tôi và Lục Bắc Thần chạm nhau giữa không trung. Anh ta sững người lại, cả thân hình cao lớn như đông cứng. Chính Giang Khinh Khinh đã kéo anh ta về thực tại, bước đến chào hỏi tôi.
“Nguyễn Miên, trùng hợp quá, chị cũng đến trung tâm thương mại sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta giật lấy bộ đồ lót nam từ tay tôi, lật qua lật lại như một bà chủ thực thụ.
“Chao ôi, chị mua cái này cho Bắc Thần à? E rằng kích cỡ có hơi nhỏ rồi.”
“Những món đồ cá nhân này của anh ấy đều do một tay em chuẩn bị. Anh ấy chưa bao giờ mặc thương hiệu này đâu. Lần sau nếu chị muốn mua, cứ hỏi em một tiếng, em sẽ nói cho chị biết.”
Giang Khinh Khinh tinh nghịch nháy mắt với tôi. Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ chọn thêm vài chiếc cùng kích cỡ, rồi bước đến quầy thanh toán.
“Không phải mua cho anh ta.”
Giang Khinh Khinh kinh ngạc thốt lên, ánh mắt đầy hoang mang nhìn về phía Lục Bắc Thần. Anh ta vẫn dán chặt ánh nhìn vào bóng lưng gầy gò của tôi, ngón tay vô thức xoa nhẹ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. Lồng n.g.ự.c anh ta nhói lên từng cơn đau âm ỉ.
“Không phải của anh ta,” tôi quay lại, giọng nói bình thản đến tàn nhẫn, “anh trai tôi sắp ra tù rồi.”
Vừa dứt lời, cơ thể Giang Khinh Khinh mềm nhũn ra, ngã vào lòng Lục Bắc Thần như một con búp bê vải rách nát. Gương mặt xinh đẹp của cô ta đẫm nước mắt, đôi vai gầy guộc run lên bần bật. Cô ta trông bất lực đến đáng thương, chỉ biết níu chặt lấy tay áo người đàn ông trước mặt.
“Bắc Thần, nếu Nguyễn Trạch ra ngoài lại tìm em trả thù thì phải làm sao?”
“Anh ấy có còn hận em không? Em c.h.ế.t thì không sao, nhưng con gái em sau này biết sống thế nào đây?”
Con gái cô ta thấy mẹ khóc, cũng khóc ré lên theo.
“Ba ơi, ba lại bắt người xấu vào tù đi, đừng bao giờ để ông ta ra ngoài nữa được không? Như vậy mẹ sẽ không còn sợ nữa.”