Tôi đi chưa xa, nhưng những lời lẽ ấy vẫn lọt vào tai, rõ mồn một. Tôi đặt mạnh món đồ vừa mua xuống, quay người bước trở lại.
Giang Khinh Khinh vẫn đang diễn vở kịch của mình, khóc lóc thảm thương như một đóa hoa lê đẫm mưa, hoàn toàn không nhận ra tôi đã đến gần. Tôi không một chút do dự, giáng thẳng hai cái tát trời giáng vào gương mặt cô ta.
“Giang Khinh Khinh, những thủ đoạn của cô nhằm vào tôi, tôi có thể không chấp. Nhưng nếu còn dám tính toán Nguyễn Trạch một lần nữa, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”
“Anh trai tôi ngày đó vào tù như thế nào, chỉ có cô là người rõ nhất. Cô thật sự nghĩ rằng mình vẫn còn may mắn như lần trước sao?”
Giang Khinh Khinh lắc đầu trong vô vọng, dáng vẻ yếu đuối đến mức khiến người ta phải mủi lòng. Lục Bắc Thần nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đang run lên của cô ta, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại trở nên lạnh lẽo như băng.
“Đủ rồi. Khinh Khinh là nạn nhân, cô ấy sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.”
“Còn Nguyễn Trạch, anh ta đáng bị như vậy.”
Tôi tự nhủ với lòng, phải nhịn. Phải nhịn, vì anh trai sắp được thả.
Nhưng tôi, thật sự không thể nhịn được nữa.
Tiếng bạt tai vang lên vang dội, giáng thẳng vào mặt Lục Bắc Thần. Khóe miệng anh ta nhếch lên, và nửa bên mặt lập tức sưng đỏ.
Sau đó, ánh mắt anh ta thay đổi. Anh ta đột ngột buông Giang Khinh Khinh ra, rồi ôm chầm lấy tôi vào lòng, giọng nói ngập tràn một nỗi xót xa đến kỳ lạ.
“Đừng khóc, anh không trách em.”
Vào ngày anh trai Nguyễn Trạch được tự do, Lục Bắc Thần một mực đòi đi cùng tôi để đón anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi chặn anh ta lại ngay trước cửa.
“Anh tôi không muốn nhìn thấy anh. Anh có thể cho hai anh em chúng tôi một chút không gian riêng được không?”
Tôi không biết có phải Lục Bắc Thần đã phát hiện ra điều gì không. Mấy ngày nay, anh ta luôn trở về nhà, thái độ đối với tôi cũng vô cùng kỳ lạ.
Nhưng tôi không còn quan tâm nữa.
Anh trai gầy đi rất nhiều. Mái tóc mà trước đây anh quý như vàng, không cho một ai chạm vào, giờ đã bị cắt ngắn cũn. Thấy tôi, anh trai mỉm cười. Anh xoa đầu tôi dịu dàng như thuở nhỏ.
“Anh không ở đây, em có chịu ấm ức không?”
Tôi không ngừng gật đầu, nước mắt lau mãi không khô.
“Không sao, không sao rồi. Anh trai về rồi, từ nay Miên Miên của chúng ta sẽ không bị ai bắt nạt nữa.”
Tôi đưa anh trai về căn hộ mà tôi đã thuê sẵn, để anh đi tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, còn tôi thì vào bếp nấu một bữa cơm thật thịnh soạn. Anh trai ăn hết sạch những món tôi nấu, luôn miệng khen tay nghề của tôi đã tiến bộ. Trong lúc đó, Lục Bắc Thần gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc, nhưng tôi không một lần bắt máy.
“Về nhà đi, không thì nó lại lo cho em đấy.”
Anh trai tôi, vẫn ngây thơ nghĩ rằng mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn như xưa.
Đúng vậy, Lục Bắc Thần đã từng rất yêu tôi. Ít nhất là trước khi kết hôn, tôi vẫn luôn tin là như vậy.
Mãi sau này tôi mới biết, Lục Bắc Thần có một người bạn gái cũ. Người phụ nữ ấy đã dắt con đến tìm anh ta. Cuộc hôn nhân của cô ta không hạnh phúc, người chồng là một kẻ tồi tệ, dù đã ly hôn vẫn không ngừng quấy rối. Lục Bắc Thần đã dùng tiền để giải quyết gã chồng cũ đó, sắp xếp cho con gái cô ta vào một trường mầm non tốt nhất thành phố.
Anh ta đã lo liệu chu toàn mọi thứ cho cô ta.