Giá Đắt Của Sự Lạnh Nhạt

Chương 7



 

Tôi nói với anh trai, tôi quyết định sẽ bỏ đứa bé. Tôi thật sự không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với Lục Bắc Thần nữa.

Anh trai hỏi tôi, có tiếc không?

Tôi gần như không một giây do dự, kiên quyết trả lời: “Chẳng có gì để tiếc cả.”

Nhưng đêm đó, trên đường đến bệnh viện, tôi đã trốn trong chăn và khóc ướt cả gối.

Khi bước ra, tôi bất ngờ nhìn thấy Lục Bắc Thần. Đôi mắt anh ta đỏ hoe, giọng nói khàn đặc đến đáng sợ.

“Nguyễn Miên, em hận anh đến mức không cần cả con của chúng ta sao?”

Tôi ôm lấy bụng, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Tôi để mặc anh trai đỡ lấy cánh tay mình, nước mắt cứ thế tuôn ra từ khóe mắt.

“Lục Bắc Thần, tất cả những gì liên quan đến anh, tôi đều không muốn nữa.”

Tiếng nức nở vang lên sau lưng tôi. Anh ta khóc, một tiếng khóc đau đớn đến xé lòng, khiến không ít người qua đường phải dừng lại nhìn.

Lục Bắc Thần, người đàn ông đã từng cao cao tại thượng, cuối cùng cũng giống như tôi của ngày trước. Không màng thể diện, bất lực và tuyệt vọng.

Chỉ còn lại tiếng khóc.

Ngày lấy được giấy chứng nhận ly hôn, tôi và anh trai lập tức lên đường ra bến xe, trở về quê.

Thành phố mà chúng tôi đã từng mang theo bao hoài bão muốn chinh phục khi mười tám tuổi, đến năm hai mươi tám tuổi, cuối cùng cũng đã rời khỏi sân khấu cuộc đời tôi.

Quê nhà rất xa, chúng tôi phải đi tàu hỏa một ngày một đêm, giữa chừng còn phải chuyển sang xe khách mới tới nơi. Anh trai đi lấy nước nóng, lúc quay lại còn dẫn theo một người quen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Nguyên vẫn không hề thay đổi, gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chẳng có chút gì là chín chắn. Anh ấy cúi xuống trêu chọc tôi.

“Đây chẳng phải là cô bé mít ướt Nguyễn Miên sao? Giờ vẫn còn nhát gan vậy hả?”

“Đừng có tí nữa lại khóc mếu đi mách anh trai đấy nhé!”

Anh trai đứng bên cạnh cười trộm.

Rõ ràng vẫn chưa về đến nhà.

Nhưng tôi lại có cảm giác như đã được trở lại những tháng ngày vô lo vô nghĩ, là cô bé luôn chạy theo sau lưng anh trai mình. Trên hành trình, chúng tôi có thêm một người bạn đồng hành nhiều chuyện, và chuyến đi bỗng chốc không còn dài và nhàm chán như tôi vẫn tưởng.

Cố Nguyên, cũng giống như chúng tôi, là một người trẻ đã rời bỏ thành phố lớn để chọn quay về quê nhà tìm lại sự bình yên.

Vài năm trước, anh ấy kinh doanh thất bại, sau khi gồng gánh trả hết nợ nần, anh nói rằng mình đã kiệt sức, chỉ muốn tìm về chốn bình yên để nghỉ ngơi.

Chúng tôi cũng vậy.

Nhiều năm cách biệt, chúng tôi vội vàng trao đổi thông tin liên lạc. Anh trai tôi và Cố Nguyên như cá gặp nước, họ hợp tính đến lạ, suốt chặng đường cười nói không ngớt, còn bông đùa về chuyện cùng nhau về quê khởi nghiệp.

Ai mà ngờ được, một câu nói đùa vu vơ lại trở thành một dự án thực thụ.

Nguyễn Trạch và Cố Nguyên là những người đàn ông quyết đoán. Họ chỉ mất vài ngày để lên kế hoạch hợp tác, xây dựng những nhà kính trồng rau sạch.

Kể từ ngày đó, cuộc sống của tôi gắn liền với những luống rau xanh mướt, thời gian cứ thế trôi đi trong sự bình yên và bận rộn. Chẳng mấy chốc, ba tháng đã trôi qua. Trong suốt khoảng thời gian ấy, tôi đã tắt chiếc điện thoại cũ, cắt đứt mọi liên lạc với quá khứ.

Khi mở lại, tin nhắn đầu tiên tôi đọc được là từ một người bạn, gửi đến từ hai tháng trước.

Lục Bắc Thần, sau khi ly hôn với tôi, đã chìm trong rượu chè, sống những ngày tháng mờ mịt và buông thả. Một đêm nọ, anh ta say khướt, cố chấp lái xe về nhà và đã gặp tai nạn thảm khốc.