Anh ta trở thành người thực vật, chìm vào một giấc ngủ sâu không hẹn ngày tỉnh lại.
Tôi sững người trong giây lát, rồi lại lặng lẽ tắt đi màn hình điện thoại. Ngoài việc thầm cầu nguyện cho anh ta có thể tỉnh lại, tôi biết mình chẳng thể làm gì hơn.
Khi tôi còn đang chìm trong những suy nghĩ m.ô.n.g lung, Cố Nguyên không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Thấy gương mặt tôi đượm buồn, anh cố tình trêu chọc.
“Sao thế, thất tình à?”
“Người tốt còn đầy rẫy ngoài kia, cứ nhìn xung quanh mà xem, chắc chắn sẽ tìm được thôi.”
Tôi cất chiếc điện thoại vào ngăn kéo, uống một ngụm nước rồi quay lại với mảnh ruộng của mình.
“Em ly hôn rồi.”
Cố Nguyên bước theo sát gót, khóe miệng anh nở một nụ cười mà tôi không thể nào hiểu được.
Trong hai năm tiếp theo, quy mô nhà kính trồng rau của anh trai và Cố Nguyên đã mở rộng gấp đôi, họ còn giúp đỡ bà con trong làng cùng phát triển kinh tế. Họ tận dụng sức mạnh của mạng xã hội, livestream bán hàng, quay cảnh thu hoạch, việc kinh doanh ngày một phát đạt.
Rất nhiều người ngỏ ý làm mai cho anh trai tôi. Nhưng không hiểu sao, tin đồn về quá khứ tù tội của anh dần lan ra khắp làng.
Chỉ trong phút chốc, những người mai mối ấy đều biến mất không một dấu vết. Tôi vùi mình trong phòng, không dám bước ra ngoài, lại một lần nữa chìm trong nỗi oán hận chính bản thân mình. Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng, khi trở về quê, quá khứ sẽ bị bỏ lại sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hóa ra, tôi đã quá ngây thơ.
Ánh sáng chói lòa xé tan bóng tối trong căn phòng, Cố Nguyên cầm một khay thức ăn đứng ngay cửa. Lần này, đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi chăm chú, không còn vẻ uể oải, thờ ơ như thường ngày.
“Em làm như vậy không chỉ đang trừng phạt bản thân, mà còn đang làm tổn thương đến anh trai của em.”
Tôi ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh. Trên đời này, người tôi không bao giờ muốn làm tổn thương nhất chính là anh trai Nguyễn Trạch.
Cố Nguyên đặt khay thức ăn vào tay tôi, kéo một chiếc ghế lại và ngồi xuống.
“Không muốn anh trai em phải lo lắng, thì ăn uống cho đàng hoàng vào.”
Anh ngồi đó, bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện của mình. Cố Nguyên, từng là tấm gương sáng của tất cả lũ trẻ trong làng. Anh sinh ra trong một gia đình đơn thân, được mẹ một tay nuôi lớn, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, học hành luôn đứng nhất lớp. Khi chúng tôi còn mải mê nghịch ngợm, anh đã biết giặt giũ, nấu nướng, nuôi gà, nuôi lợn. Anh không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, đỗ vào một trường đại học danh tiếng rồi khởi nghiệp, chẳng mấy năm sau đã mua được nhà ở thành phố lớn, đón mẹ lên sống cùng.
Ai cũng khen anh giỏi giang và hiếu thảo.
Nhưng chỉ chưa đầy một tháng sau khi mẹ anh đến, anh bị đối tác lừa, cuỗm sạch tiền bạc rồi bỏ trốn. Căn nhà mới ở chưa ấm chỗ đã phải bán đi, tiền dưỡng già của mẹ anh cũng bị mang ra để trả nợ.
Anh một mình quay về quê. Trước khi đi, mẹ anh đã nói: “Con trai mẹ không ăn trộm, không cướp giật, lần này thất bại không phải lỗi của con, con không cần phải tự trách. Cố Nguyên, hãy đứng thẳng lưng như một người đàn ông, mẹ tự hào về con.”
Cố Nguyên kể xong, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Anh trai em ngồi tù, là lỗi của em sao?”
Tôi mím chặt môi, lắc đầu. Không phải. Là do Giang Khinh Khinh, cô ta cố ý đ.â.m vào rồi vu oan cho anh trai tôi.
“Nếu chúng ta không làm sai, tại sao phải ôm hết lỗi lầm đó vào người? Nguyễn Miên, mạnh mẽ lên, anh trai em chưa bao giờ trách em.”