Anh trai bước vào từ lúc nào, tôi không biết anh đã nghe được bao nhiêu. Anh tiến đến, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.
“Con bé ngốc này, không được khóc nữa, em còn phải giúp anh trai tìm vợ đấy!”
Anh trai tôi kết hôn rồi, chị dâu là người tôi giới thiệu cho anh, cũng là bạn học cấp ba của anh ấy. Chị dâu rất tốt, bây giờ anh sống rất hạnh phúc.
Tôi cũng vậy.
“Miên Miên, mau lại đây!”
Cố Nguyên ngồi trên chiếc xe điện, vẫy tay với tôi dưới gốc cây như một gã ngốc, khiến mấy ông bà cụ đang hóng mát gần đó đều bật cười vui vẻ. Tôi ngồi lên yên sau, lén nhéo anh một cái.
“Cố Nguyên, anh đừng có làm lố vậy được không? Ở bên anh em mất mặt c.h.ế.t đi được.”
Cố Nguyên cười khúc khích, chẳng thèm để ý.
“Em là bạn gái của anh, họ muốn cười thì cứ để họ cười thôi!”
Đúng vậy, tôi và Cố Nguyên đã ở bên nhau. Không một lời tỏ tình, không những câu nói ngọt ngào, chúng tôi cứ thế tự nhiên mà đến với nhau. Hôm nay chúng tôi lên thị trấn xem phim, Cố Nguyên cứ như muốn khoe khoang với cả thế giới. Anh không lái ô tô, mà chậm rãi cưỡi chiếc xe điện đi khắp nơi, mỗi lần gặp người quen lại dừng lại chào hỏi, rồi giới thiệu tôi với họ. Quãng đường mười lăm phút, anh cố tình kéo dài thành nửa tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi đến nơi, phim vừa bắt đầu, nhưng chúng tôi lại bất ngờ gặp một người quen. Đó là đối tượng xem mắt trước đây của Cố Nguyên, nếu không có biến cố xảy ra, có lẽ họ đã thành vợ chồng. Nhìn thấy chúng tôi, cô ta buông lời châm chọc:
“Một người phụ nữ đã ly hôn, không biết anh đang khoe khoang cái gì? Cố Nguyên, ánh mắt của anh thật không ra gì!”
Cố Nguyên vừa định lên tiếng thì bị tôi kéo lại. Tôi đối diện với cô ta, giọng sắc lẻm.
“Ánh mắt của anh ấy đúng là không tốt, nếu không sao lại không nhìn thấy được cái tâm địa đen tối, hôi thối của cô chứ!”
Sau khi Cố Nguyên phá sản, cô ta đã hủy hôn, còn đi rêu rao khắp nơi rằng anh nợ nần chồng chất. Chỉ để tìm một lý do để rời đi. Nhưng giờ đây, khi việc làm ăn của Cố Nguyên khởi sắc, gia đình cô ta lại tìm người nhờ vả, muốn thực hiện hôn ước năm xưa, không biết xấu hổ mà nói rằng cô ta đã bị Cố Nguyên làm lỡ dở thanh xuân. Nếu không cưới, thì phải bồi thường một khoản tiền lớn. Bị mẹ Cố Nguyên cầm gậy đuổi đi mấy lần, gia đình cô ta bắt đầu đi rêu rao chuyện tôi đã ly hôn, cố tình làm xấu danh tiếng của tôi.
Tôi nắm tay Cố Nguyên, mạnh mẽ kéo cô ta sang một bên.
“Tránh ra, đừng cản đường chúng tôi xem phim.”
Cố Nguyên giơ ngón tay cái khen tôi, tôi tự hào ngẩng đầu, khóe miệng cười rạng rỡ. Tôi đã không còn là một Nguyễn Miên chỉ biết khóc nữa. Những chiếc gai nhọn mà Lục Bắc Thần đã nhổ đi, nay được Cố Nguyên giúp tôi cắm lại.
Anh trai và Cố Nguyên vừa có một khách hàng lớn. Nghe nói người này xem livestream của chúng tôi nên đặc biệt từ thành phố lớn đến đây. Phim chưa xem được nửa chừng, tôi và Cố Nguyên đã phải vội vàng quay về.
Trước cửa nhà tôi, mấy chiếc xe sang đang đỗ, anh trai quay lưng về phía tôi, dường như đang cãi nhau với ai đó. Có người hét lên, nói rằng chúng tôi đã trở về. Anh trai quay đầu lại, để lộ người đàn ông đang được vây quanh.
Là Lục Bắc Thần.