Gia Đình Gia Gia

Chương 1



Tôi đi khám sức khỏe tiền hôn nhân với đối tượng xem mắt.

 

Kết quả khám ra... có thai.

 

Hôn sự thế là hỏng.

 

Bà mai chạy đến nhà tôi, mắng mẹ tôi một trận ra trò.

 

'Bà nói con gái nhà bà là cô gái đàng hoàng, đàng hoàng kiểu gì mà cái thai đã hai tháng rồi hả!'

 

'Thật là, làm mất mặt cả nhà bà rồi!'

 

'Từ giờ đừng tìm đến tôi nữa, đúng là xúi quẩy!'

 



 

Mẹ tôi bị mắng đến tơi tả.

 

Rồi đến lượt mẹ mắng tôi cũng tả tơi không kém.

 

'Cha của đứa bé là ai?'

 

'...' Tôi cúi đầu, không nói.

 

'Trần Gia, con 28 tuổi rồi, không phải 8 tuổi đâu, con còn gây chuyện bên ngoài nữa hả? Con có suy nghĩ không vậy?'

 

'Con muốn chọc tức mẹ đến chết mới vừa lòng đúng không?'

 

'Ừ.' Tôi xoay người lên lầu, khóa cửa phòng lại."

 

Tôi nằm trên giường, nghĩ lại mới nhận ra kỳ kinh nguyệt của mình đã trễ đến ba tuần.

 

Gần đây lại còn hay thấy chán ăn nữa.

 

Chu kỳ của tôi vốn đã không đều, chẳng cách nào nhớ nổi, đều là do thức khuya mà ra cả.

 

Lần này tôi cũng nghĩ chắc do trễ kinh thôi.

 

Chẳng hề nghĩ đến chuyện mình có thai.

 

Cha của đứa bé, không phải ai xa lạ.

 

Chính là bạn trai cũ, người mà tôi đã chia tay được sáu năm.

 

Hai tháng trước, tôi tham gia buổi họp lớp, hắn đến muộn và uống rất say.

 

Tôi là người đưa hắn về.

 

Lúc vào nhà, tôi gần như phải dìu hắn vào.

 

Khi rời đi, tôi ... gần như phải bò ra ngoài.

 

Bác tài xế taxi còn tưởng tôi gặp chuyện gì, suốt dọc đường cứ liếc qua kính chiếu hậu, không dám hỏi han gì.

 

Sau mấy ngày ở nhà suy nghĩ, tôi quyết định đến bệnh viện của Cố Tiêu.

 

Xếp hàng, nộp phí, làm kiểm tra, cuối cùng tôi cầm kết quả vào khoa của hắn.

 

‘Buổi sáng hết giờ khám rồi, đợi đến chiều đi.’

 

Tôi vừa vào, hắn không ngẩng đầu, phun một câu đuổi tôi ra.

 

Có lẽ nhận ra tôi vẫn đứng đó chưa ra ngoài, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi.

 

Ánh mắt hắn khẽ rung lên, con ngươi hơi co lại.

 

Nhìn hắn như thể ngạc nhiên vì gặp lại tôi sau ngần ấy năm.

 

Giỏi đóng kịch thật, sao không nghĩ xem hôm họp lớp đã xem tôi như người dưng thế nào?

 

‘Trần Gia?’ Hắn mở miệng.

 

Còn chưa nói hết câu, tôi đã đặt báo cáo lên bàn hắn một cách ngay ngắn.

 

‘Tôi có thai rồi, là con của anh.’ Tôi nói thẳng.

 

Hắn cúi đầu liếc báo cáo, vẻ mặt trở nên trầm tư.

 

Tôi thoáng thấy hắn hơi sợ.

 

‘Con nào mà phải mang thai sáu năm?’ Hắn gõ ngón tay dài lên tờ báo cáo, ‘Cô mất trí rồi à? Chúng ta đã chia tay sáu năm rồi.’

 

Một câu nói của hắn mà khiến tôi chết lặng, mặt mũi khó coi.

 

‘Anh không muốn nhận à?’ Tôi nghiến răng hỏi hắn.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt khó đoán.

 

‘Trần Gia, hối hận thì cũng phải ra dáng hối hận một chút... Cô nghĩ tôi sẽ làm người đổ vỏ sao?’

 

Hắn chẳng buồn liếc lại tờ báo cáo, cúi đầu tiếp tục viết bệnh án, rõ là không muốn dây dưa thêm với tôi.

 

Suýt nữa thì tôi đã chửi thề.

 

Thật không ngờ, hắn không chỉ từ chối mà còn bảo là tôi hối hận?

 

Một tên cặn bã như hắn, tôi – Trần Gia – đời này không bao giờ hối hận.

 

Dù có hối hận đi nữa... cũng tuyệt đối không để hắn nhìn ra!

 

Tôi cố bình tĩnh vài giây, suy nghĩ xem nên nói gì tiếp.

 

‘Anh không thấy mắt đứa bé giống hệt anh à?’

 

Hắn vẫn cúi đầu, nhưng cuối cùng cũng liếc nhìn tờ báo cáo, rồi khẽ thở dài.

 

Phải vậy không?

 

Hắn cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi?

 

‘Bức siêu âm 10 tuần, cô thử chỉ tôi xem mắt nó ở đâu?’

 

Trong chốc lát, tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.

 

Thôi, không thể lay động một kẻ không muốn làm cha.

 

‘Được thôi, vậy tôi sẽ đi tìm cho nó một người cha khác vậy.’

 

Ném lại câu đó, tôi quay lưng bước ra khỏi cửa.