Gia Đình Gia Gia

Chương 2



Cố Tiêu là đàn anh hơn tôi một khóa.

 

Là ‘bông hoa cao lãnh’ của trường Y.

 

Rất khó theo đuổi.

 

Tôi theo đuổi hắn suốt bốn năm, cuối cùng trước khi tốt nghiệp vài tháng đã thành công.

 

Mọi người đều nói Cố Tiêu chấp nhận quen tôi là vì tôi khóc lóc, làm ầm, dọa dẫm, khiến hắn phiền quá mà đồng ý.

 

‘Nếu không, một chàng trai ưu tú của trường A sao có thể để ý đến Trần Gia – cô nàng vừa béo vừa xấu bên khoa Lịch sử chứ?’

 

‘Nhìn cái bụng của cô ta kìa, ăn no là nhìn y như mang thai năm tháng.’

 

Họ đâu biết rằng, để theo đuổi Cố Tiêu, tôi đã giảm tận 15kg, từ 60kg xuống còn 45kg.

 

Tôi gỡ hết các ứng dụng đặt đồ ăn, sáng thì gặm táo, tối ăn dưa leo.

 

Cứ thế ăn uống kham khổ mấy tháng trời, đến mức thấy muỗi trong màn cũng thèm ch** n**c miếng.

 

Rồi cuối cùng, người thì gầy đi nhưng kinh nguyệt của tôi lại thất thường, giấc ngủ cũng bị ảnh hưởng nặng nề.

 

Tất cả chỉ để đổi lấy một ánh nhìn của Cố Tiêu.

 

Có một lần, tôi chạy bộ trên sân, chạy theo sau hắn. Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn tôi.

 

Hắn nhìn lâu thật lâu, khiến mặt tôi đỏ bừng vì ngượng.

 

Hắn thích tôi, chắc chắn là vậy.

 

Tôi hồi hộp đi tới, suy nghĩ về lời mở đầu.

 

‘Em là em gái của Trần Gia à?’

 

Một câu nói của hắn như tạt một gáo nước lạnh từ đầu đến chân tôi.

 

Tôi vừa tức, vừa thấy nực cười.

 

‘Coi... coi như vậy đi.’

 

Hắn im lặng một lúc, đưa cho tôi chai nước. ‘Vậy em về nói với cô ấy, đừng bám theo tôi nữa.’

 

Tôi nhận chai nước hắn đưa, lần đầu tiên được đứng gần hắn như thế.

 

Lông mi hắn dài, sống mũi cao. Cách nói chuyện cũng rất dịu dàng.

 

Nhưng lời nói lại lạnh nhạt vô cùng.

 

‘Được thôi.’ Tôi nuốt hết ấm ức vào trong.

 

Sau đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhau trên sân.

 

Đến lần thứ mười gặp nhau, hắn xin tôi số WeChat.

 

Lần đầu tiên tôi cảm thấy công sức giảm 15kg thật xứng đáng!

 

Vì từ nhỏ đến lớn, ngoài mấy người phát tờ rơi trên phố ra, chưa ai xin tôi số WeChat cả.

 

Tôi rủ hắn đi xem phim, hắn không từ chối.

 

Tôi là người đề nghị hẹn hò, hắn cũng không từ chối.

 

Ngay cả lúc cuối cùng khi tôi nói chia tay, hắn cũng không từ chối.

 

Ngược lại, người đã khóc ròng một ngày một đêm trong ký túc xá là tôi.

 

Bạn cùng phòng hỏi tôi: ‘Thất tình mà khóc đến vậy sao?’

 

Tôi vừa khóc vừa đáp: ‘Cũng bình thường thôi.’

 

‘Chỉ là như tiễn một cố nhân đi xa, cũng nên khóc một chút chứ.’

 

Hắn như một vũng nước chết dưới đáy hồ.

 

Bình lặng đến mức khiến tôi sợ hãi.

 

Chỉ nghe nói, sau này bạn bè trước mặt hắn không dám nhắc đến tên tôi.

 

Chỉ cần nhắc đến là hắn lập tức nổi giận.

 

Tôi hiểu cảm giác này.

 

Một con tàu lớn như hắn, lại lật thuyền trong cái rãnh nhỏ như tôi, bực bội và phẫn nộ là điều khó tránh.

 

Nhưng nói hắn hận tôi, có lẽ tôi còn chưa xứng.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở về làm việc ở thành phố quê nhà.

 

Lương tháng 4500, mẹ tôi một năm sắp xếp cho tôi mười lần coi mắt.

 

Trải qua cả trăm buổi gặp gỡ lớn nhỏ, tôi đã trở nên tê liệt.

 

Vì vậy, lần này, vừa gặp mặt chưa đến một tháng, tôi và đối tượng đã chốt chuyện kết hôn.

 

Đối phương là giáo viên tiểu học ở thị trấn, 30 tuổi, công việc ổn định, cha mẹ ở quê, có một em trai đang học cấp ba.

 

‘Người như thế không dễ tìm đâu. Em trai hắn học cấp ba đại học cần bao nhiêu tiền chứ.’

 

‘Con cũng 28 rồi, không cưới bây giờ thì chỉ còn tìm người đã qua một đời vợ.’

 

‘Bây giờ người đã qua đời vợ mà có con, biết nhà mình còn có cô em gái thế này, chắc cũng ngán.’

 

Mẹ tôi ngồi bên bàn, nhỏ nhẹ gật đầu lia lịa.

 

‘Bà hỏi rõ rồi? đối phương không bận tâm đến hoàn cảnh gia đình mình chứ?’

 

‘Bà cứ yên tâm nói với họ, em gái của Gia Gia sẽ không làm phiền họ, chúng tôi còn trẻ, vẫn làm việc được…’

 

Mỗi lần nhìn mẹ như vậy, tôi lại cảm thấy phiền lòng.

 

Tôi như một món hàng có giá niêm yết, lại là loại hàng có giá rẻ nhất.

 

Mẹ tôi nịnh nọt tiễn bà mai ra về, còn nhét thêm một phong bì dày.

 

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi.

 

Kết quả, tôi lại xảy ra chuyện kia.

 

Mẹ giận đến mấy ngày không nói với tôi câu nào.

 

Dù giận là thế, chẳng bao lâu sau, mẹ đã xách một thùng trứng lên thành phố thăm tôi.

 

Thùng trứng bọc áo khoác của mẹ, bên trong còn có gạo, mẹ tôi tóc tai rối bù, nhưng không quả trứng nào vỡ.

 

‘Đi khám chưa?’ Mẹ cẩn thận bỏ trứng vào tủ lạnh, quay lại hỏi tôi.

 

‘Khám gì chứ?’ Tôi mải nghịch điện thoại, ‘Chưa.’

 

‘Xem thử con có khỏe không chứ! Con bé này, sao mà không để tâm gì cả.’ Mẹ nói rồi nắm tay tôi, định kéo tôi đi.

 

‘Có gì mà xem chứ?’

 

Tôi giật tay ra.

 

‘Con thật sự không định giữ à?’

 

Mẹ lo lắng nhìn tôi.

 

Không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngập.

 

Tôi im lặng.

 

Không phải là tôi không muốn giữ, mà là hắn không muốn.

 

‘Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nếu lần này không giữ, sau này muốn cũng khó. Con cũng đã đi xem mắt suốt, con gọi cậu thanh niên đó qua đây, để mẹ và ba con gặp mặt, nếu thấy được thì cưới luôn đi.’

 

...

 

Cưới luôn?

 

Mẹ tôi nghĩ xa thật, mà cũng viển vông quá.

 

‘Mẹ đừng lo nữa, vài ngày nữa con sẽ đi bệnh viện làm thủ thuật.’ Tôi đuổi mẹ về.

 

Nghe tôi dứt khoát như vậy, mẹ lại muốn khuyên nhủ thêm.

 

‘Đừng làm liều, đó là một sinh mạng.’ Khi tôi đóng cửa, mẹ vẫn còn níu kéo.

 

‘Ngày xưa chẳng phải mẹ cũng sinh ra Trần Ngọc như thế sao?’ Tôi buột miệng.

 

‘…’ Mẹ lập tức im lặng.

 

Ánh mắt mẹ như bị tổn thương.

 

Trần Ngọc là em gái tôi.

 

Cũng là nhược điểm của mẹ.

 

Vì em mắc bệnh động kinh, năm nay đã mười tuổi nhưng vẫn chưa biết nói.

 

Sau khi mẹ ra về, tôi cảm thấy nghẹn ngào.

 

Mỗi lần nói ra những lời như thế, tôi thấy đó là trả đũa, nhưng rồi lại hối hận ngay.

 

Tôi lấy điện thoại ra, đặt lịch hẹn khám ở bệnh viện.

 

Trên đường đi, tôi còn nghiêm túc suy nghĩ đến câu nói của mẹ, ‘Hay là kết hôn đi.’

 

Tôi tự hỏi, nếu kết hôn với Cố Tiêu, liệu tôi có sẵn lòng không?

 

Làm sao mà không chứ, đó từng là giấc mơ của tôi mà.

 

Khi ngang qua khoa cấp cứu ở tầng một, tôi vừa hay trông thấy Cố Tiêu.

 

Một nhóm bác sĩ, y tá đang vây quanh một bệnh nhân vừa được đưa vào, gấp gáp cấp cứu.

 

Hắn mặc áo blouse trắng, vừa mới đặt ống thở cho bệnh nhân, góc nghiêng của hắn khiến nhịp thở tôi rối loạn.

 

Nên tôi nghĩ, dù có quay lại lần nữa, đêm họp lớp hôm đó tôi vẫn không thể đẩy hắn ra.

 

Trong giây phút tôi nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy tôi.

 

Hắn chỉ liếc tôi vội vã một giây rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục công việc cấp cứu.

 

Hắn bận thật.

 

Tôi không dám làm phiền, chỉ biết ngồi trên ghế ngoài phòng chờ hắn.

 

Tôi đã nghĩ kỹ rồi, dù hắn có từ chối thêm lần nữa, tôi vẫn phải hỏi cho rõ.

 

Tại sao hôm họp lớp hôm ấy, hắn đối với tôi nồng nhiệt đến vậy, rồi sau đó lại không chịu nhận.

 

Dù cho hắn không nhận, nhưng việc tôi làm thủ thuật, hắn cũng nên ở bên tôi chứ…

 

Tôi không có tiền.

 

Mười mấy phút ngồi chờ hắn, tôi đã nghĩ đến vô vàn khả năng.

 

Mỗi khả năng đều có sẵn đường lui.

 

Nhưng tất cả đều sụp đổ khi tôi mở QQ và thấy bài đăng của hắn...

 

‘Cố Tiêu: 4vcân 4 lạng, mẹ tròn con vuông.’

 

Tim tôi như run lên, cảm giác bị rút cạn sinh lực.

 

Hắn đã kết hôn, có con, và hôm nay vừa mới sinh.

 

Thảo nào, hắn không thừa nhận đêm đó.

 

Thảo nào, hắn không muốn đứa con này."