**Ngoại truyện**- Cố Tiêu
1.
Vào sinh nhật tuổi 28 của tôi, trong nhà có rất nhiều họ hàng đến thăm.
Mấy người họ hàng ấy ai cũng tranh thủ giới thiệu đối tượng cho tôi, còn tôi chỉ cười trừ, nói gọn một câu: “Bận lắm ạ.”
Tiễn khách xong, mẹ tôi kéo tôi lại, vẻ mặt đầy lo lắng: “Bận đến mấy cũng không thể bỏ bê chuyện lập gia đình được con ạ. Nhìn bố con đó, làm bác sĩ cả đời mà vẫn có con đây.”
Tôi vòng tay ôm mẹ, cười nói: “Cũng tại bố gặp được mẹ thôi. Con mà gặp được cô gái nào như mẹ thì cũng cưới liền.”
“Con chỉ giỏi nói mấy câu ngon ngọt.” Mẹ hờn mát liếc tôi, rồi lại quay sang bố tôi, trách móc: “Cũng tại ông đấy, học bác sĩ thì thôi, lại còn bắt con học bác sĩ nữa. Kết quả là hai cha con suốt ngày bận rộn, để tôi ở nhà một mình, đến giờ nó vẫn chưa có vợ.”
“Làm bác sĩ cứu người có gì là không tốt chứ,” bố tôi bất ngờ bị nhắc đến, chỉ đáp đúng một câu rồi im lặng không nói thêm.
Tôi nhìn bố mẹ đùa giỡn mà lòng thấy trào lên chút cảm xúc lạ lẫm.
Dù mẹ cứ hay càm ràm trách bố, nhưng việc nhà, nấu nướng, giặt giũ, bà luôn tự tay làm hết, vì thương bố cả ngày làm việc ở bệnh viện, chẳng bao giờ để ông phải đụng tay. Còn bố mỗi lần về nhà, mẹ đều đấm bóp vai cổ cho ông, sợ ông đứng lâu mệt mỏi. Mấy chục năm qua, ông chưa từng nặng lời với mẹ dù chỉ một câu.
Cứ như vậy, tình cảm của họ vẫn đậm sâu như hồi nào. Mỗi lần về nhà, tôi lại được “no bụng” với cơ man những cử chỉ tình tứ của bố mẹ.
Hôm ấy, bố gọi tôi vào thư phòng để nói chuyện công việc. Đang bàn bạc thì ông bất ngờ hỏi: “Con còn liên lạc với con bé không?”
Tôi ngẩn người trong giây lát. Nhưng chỉ một giây thôi là tôi biết ông đang nói đến ai.
Sáu năm rồi, tôi vẫn tưởng mình bận rộn đến mức đã quên cô ấy từ lâu, tưởng rằng dù ai nhắc đến, trong lòng tôi cũng chẳng còn gợn sóng. Vậy mà chỉ một câu hỏi bâng quơ của bố, lại khiến tôi không thoải mái đến thế.
“Không còn nữa ạ,” tôi buột miệng đáp.
Bố tôi liếc nhìn tôi một lúc rồi nói: “Thế mấy cô gái mẹ con giới thiệu cho con, sao con không chịu gặp ai cả?”
“Bận thôi ạ…”
Bố tôi lắc đầu đầy ẩn ý, rồi thở dài: “Con 28 tuổi rồi mà vẫn còn sống mơ hồ quá.”
Tôi không trả lời gì nữa, bố tôi cũng im lặng.
Nhưng tối đó, khi nằm một mình, tôi lại nhớ đến cô ấy.
Cô ấy tên là Trần Gia.
Ngày ấy, cả trường đều biết cô ấy theo đuổi tôi suốt bốn năm đại học.
Lúc đầu tôi không có cảm tình gì với cô ấy, mỗi ngày đều bị đeo bám đến bực bội.
Sau đó có lời đồn là tôi không thích cô ấy vì cô hơi tròn trĩnh. Thế là cô ấy bắt đầu ép mình giảm cân, ngày nào cũng kiên trì tập luyện. Nhìn cô gầy rộc đi từng ngày, tôi càng thấy khó chịu.
Trong thời gian giảm cân, cô ấy cũng bớt gặp tôi, nói rằng khi nào giảm cân xong sẽ quay lại tìm. Lúc đó tôi chỉ thấy mừng, cuối cùng cũng được giải thoát. Không còn cảnh cô ấy chờ trên đường tôi đến thư viện, không còn ngồi trên khán đài nhìn tôi chơi bóng, hay xuất hiện sau lưng tôi trong căn tin…
Nhưng chẳng được bao lâu, tôi bắt đầu thấy có gì đó trống vắng, thiếu thiếu mà không sao chỉ ra được.
Rồi một hôm về đến ký túc xá, tôi nghe thấy mấy người bạn cùng phòng bàn tán:
“Cô ấy chạy bộ giảm cân mỗi tối đó.”
“Ai cơ?”
“Cái cô bé theo đuổi Cố Tiên Sinh ấy.”
“Trời, kiên trì thế nhỉ?”
“Cố Tiên Sinh, cậu cũng nên nhận lời đi, người ta vì cậu mà cố gắng thế, bọn tôi nhìn không nổi rồi đây.”
Tôi thật sự không biết nói gì với bọn họ.
“Đừng lôi tôi vào mấy chuyện này.”
Mỗi khi bọn họ trêu đùa, tôi đều tỏ vẻ bàng quan.
“Cố Tiên Sinh, cậu không muốn gặp lại sao? Gia Gia dạo này đẹp ra trông thấy, cô ấy đã gầy đi nhiều lắm rồi.”
“Gia Gia vốn đã xinh sẵn, nhưng lúc trước hơi tròn trĩnh một chút còn dễ thương hơn, bây giờ thon thả rồi lại là một nét đẹp khác.”
“Cậu không tò mò thật sao? Nghe nói dạo này có nhiều nam sinh xin WeChat của cô ấy.”
“Liên quan gì đến tôi?” Tôi cười nhạt.
“Được, được, không liên quan gì đến cậu.”
“Nghe bảo có cả một anh chàng khoa thể thao, kẻ hay đổi bạn gái mỗi tuần, cũng đang để ý cô ấy.”
“Anh em tụi này sợ cô ấy ngây thơ quá, dễ bị lừa dối mà.”
Câu nói đó quanh quẩn trong đầu tôi suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, vừa tờ mờ, tôi đã đến sân vận động.
Tôi chạy vài vòng mà chẳng thấy bóng dáng Trần Gia đâu cả.
Vài tuần liền vẫn không gặp được cô ấy. Đến lúc đó, tôi bắt đầu thấy bực bội.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự bị gã “tra nam” nào đó lừa đi rồi?
Không phải tôi quan tâm gì cô ấy, nhưng nghĩ đến việc cô ấy theo đuổi mình lâu như vậy mà lại bị gạt, tôi thấy mất mặt thay. Cảm giác mình có trách nhiệm phải nhắc nhở.
Mấy tuần sau vẫn không gặp, tôi phát cáu. Đến WeChat của cô ấy tôi cũng không có, muốn nhắn tin nhắc nhở cũng không thể.
Đang nghĩ ngợi, bạn cùng phòng lại trêu: “Cậu ghét Gia Gia đến thế cơ à? Cô ấy chạy buổi tối, còn cậu chạy sáng, vậy chẳng phải tránh nhau sao?”
Tôi sững sờ.
Bảo sao mãi không gặp được.
“Chắc… chắc là vậy,” tôi đáp qua loa.
Miệng thì nói thế, nhưng sau đó tôi lại không kìm được mà chuyển lịch chạy sang buổi tối.
Cuối cùng, tôi cũng gặp được.
Cô ấy thật sự gầy đi rất nhiều.
Cô ấy chào tôi, tôi giả vờ lạnh lùng, nhưng trái tim đập mạnh đến mức tôi quên mất vì sao lại đến tìm cô.
Tôi không sao hiểu nổi, rõ ràng là từng thấy cô ấy phiền phức, vậy mà giờ lâu ngày gặp lại, lại thấy xao xuyến. Sự nôn nóng, bức bối trước kia cũng từ từ tan biến.
Tôi chạy cùng cô vài ngày, cuối cùng chịu không được, tôi hỏi xin Wechat
Về đến ký túc xá, cô nhắn cho tôi một câu “Ngủ ngon.”
Đáng lẽ tôi không nên trả lời, nhưng cuối cùng lại đáp: “Ngủ ngon.”
Tôi nằm trên giường nghĩ mãi, cũng không hiểu nổi bản thân mình.
Càng không hiểu sao tôi lại đến sân chạy mỗi đêm, để được gặp cô ấy như vậy.
Cô ấy rốt cuộc đã làm gì tôi?
Cứ thế, tôi từ từ thử đón nhận tình cảm của cô.
Một tối, cô rủ tôi đi xem phim. Đến đoạn nam nữ chính vượt mọi ngăn cản để ở bên nhau, bầu không khí lãng mạn làm mấy cặp đôi xung quanh cũng bắt đầu hôn nhau.
Cô ấy quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen láy khiến tôi tim đập thình thịch. Dáng vẻ rõ ràng là muốn hôn tôi.
Tôi hoảng hồn.
Ngay lúc tôi đang bối rối, chưa biết làm gì, cô mỉm cười hỏi: “Cố Tiên Sinh, làm bạn trai của em được không?”
Làm bạn trai?
Chỉ là làm bạn trai thôi sao, không phải là hôn?
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cô ấy thật sự hôn tôi, tôi còn chẳng biết mình nên tránh đi hay đáp lại.
Chấp nhận thì không phải không được, nhưng có phải hơi nhanh không?
Dù gì chúng tôi còn chưa từng nắm tay mà.
Tôi kìm lại cảm xúc, cố gắng bình tĩnh đáp: “Được.”
Tôi cứ tưởng chuyện sẽ dừng lại ở đó,
nhưng không—
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn tôi ngay lập tức.
Đó là nụ hôn đầu của tôi.
Ngay khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi trống rỗng, tay chân cứng đờ.
Cô ấy thật là bạo dạn, tôi vừa nhận lời làm bạn trai mà đã dám thế này rồi. Nếu ba năm trước mà tôi đồng ý, không biết chừng cô ấy còn làm ra chuyện kinh khủng gì nữa...
Nhưng mà, đôi môi cô ấy thật mềm. Thật xấu hổ khi phải nói rằng, tôi lại mong cô tiếp tục táo bạo thêm một chút nữa.
2.
Những ngày ở bên Trần Gia thật bình dị.
Tính tôi vốn lạnh lùng, còn cô ấy thì hoạt bát vui tươi, dường như có thể hòa hợp với bất cứ ai. Khi đi cùng cô ấy, tôi chẳng bao giờ phải lo về việc bị lạnh nhạt hay khó xử trong bất kỳ tình huống nào.
Không chỉ vậy, cô ấy là một người rất tự lập, luôn khiến tôi cảm thấy yên tâm. Bạn gái của người khác thì ngày nào cũng gọi điện hàng giờ, chuyện gì cũng muốn bạn trai giải quyết, còn Trần Gia thì khác. Cô ấy lên kế hoạch đi chơi rất chi tiết, tự tìm đường, chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Khi ốm, cô cũng tự đến bệnh viện, không kêu ca, chẳng phiền hà ai.
Trước mặt tôi, cô ấy lúc nào cũng mỉm cười, khiến tôi cảm thấy thoải mái vô cùng. Đôi khi tôi nghĩ, cả đời này, có lẽ chỉ cần cô ấy thôi cũng đủ. Có Trần Gia bên cạnh, tôi cảm giác cuộc sống thực sự yên bình.
Sắp tốt nghiệp, tôi nghe cô nói muốn về làm việc tại thành phố quê nhà. Sau đó, tôi bàn với bố và quyết định sẽ đến thành phố của cô ấy.
“Khi nào dẫn bạn gái về ăn cơm?” Bố tôi tôn trọng quyết định của tôi.
Trước đó, ông luôn mong tôi về làm việc ở bệnh viện của ông để tiện cho mẹ chăm sóc cả hai bố con. Mẹ cũng không vui khi tôi chọn thành phố khác, nhưng bố tôi khá hiểu và ủng hộ tôi:
“Yêu xa không phải là giải pháp lâu dài. Nếu đã quyết định đến thành phố của con bé thì nên sớm gặp gỡ gia đình, xác định rõ ràng.”
Sau khi bàn bạc với bố mẹ, lòng tôi chợt thấy thật bình yên. Nghĩ đến việc có thể cùng Trần Gia xây dựng gia đình, tôi cảm thấy an tâm vô cùng.
Ngày nhận kết quả phỏng vấn thành công, tôi vui như trẻ con. Đã nhiều năm rồi, tôi cứ nghĩ mình đã quen với việc mọi chuyện suôn sẻ, nhưng việc được sống và làm việc ở thành phố của cô ấy khiến tôi muốn báo tin mừng ngay lập tức.
Nhưng chưa kịp báo tin, cô ấy đã nhắn tin nói chia tay.
Hai từ “chia tay” như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tôi.
Tôi nghĩ lại, có thể dạo này mình bận bịu phỏng vấn, tìm việc mà lơ là cô ấy. Tôi chỉ nhắn: “Đừng đùa nữa.”
Nhưng cô ấy nói đã suy nghĩ kỹ, nhất định muốn chia tay.
Lúc đó, trái tim tôi như vỡ tan thành từng mảnh.
Tôi cảm thấy bị phản bội.
Tôi có hận cô ấy không? Tôi không biết.
Chỉ là từ đó trở đi, mỗi lần ai đó nhắc đến tên cô, ngực tôi lại thấy nhói đau.
Cô gái đầu tiên tôi yêu bằng cả trái tim đã nhẫn tâm đùa giỡn tôi, giẫm đạp lên tình cảm của tôi. Có lẽ cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tin vào thứ gọi là tình yêu nữa.
3.
Tôi và cô ấy đã chia tay.
Nhưng công việc thì vẫn phải tiếp tục, hợp đồng ký rồi, vẫn là 5 năm.
Dù công việc tôi đang làm ở trong cùng một thành phố, cảm giác sự tồn tại của cô ấy quanh đây, nhưng nghĩ đến việc cô ấy không còn yêu tôi nữa, tôi lại cảm thấy nghẹt thở.
Để tự trấn an, tôi tự nguyện xin vào làm việc tại khoa cấp cứu, khoa bận rộn nhất. Khám bệnh, cấp cứu, phẫu thuật... bận đến nỗi tôi chẳng còn thời gian nghĩ đến chuyện gì khác ngoài công việc. Tôi gần như không về nhà, chỉ ăn ở bệnh viện, khiến bản thân trở thành một cỗ máy chạy không ngừng nghỉ.
Một hôm, bạn bè nhắn tin mời tôi tham dự họp lớp, tôi vừa trực đêm xong, vốn không có ý định tham gia. Nhưng khi thấy danh sách tham dự có một cái tên quen thuộc, trái tim tôi bỗng đập loạn lên. Đã sáu năm rồi, lần cuối cùng gặp cô ấy đã là sáu năm trước.
Đến buổi họp lớp, nghe cô ấy nói về chuyện đi xem mắt, giọng điệu vô tư như không, nhưng ánh mắt thoáng nhìn thấy tôi cũng chỉ dừng lại trong giây lát.
Đêm đó, tôi uống rất nhiều. Hình ảnh cô ấy ngồi đó cứ hiện lên trong đầu khiến tôi không thể nào yên. Tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ đến khi tỉnh lại, tôi thấy cô ấy ở bên cạnh mình. Cô ấy chăm sóc tôi, cho tôi uống nước, thuốc giải rượu.
Tôi ngỡ là mơ, nhưng giấc mơ ấy lại thật đến mức tôi không kìm được mà ôm chầm lấy cô, muốn giữ cô lại trong khoảnh khắc ấy mãi mãi.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, bên cạnh đã trống trơn. Tôi tự nhủ đó chỉ là giấc mơ, nhưng sao trái tim lại đau đến vậy.
Thời gian trôi qua, tôi gặp lại cô ấy ở bệnh viện, nhưng là cùng với một người đàn ông khác. Nghe nói họ đến để kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân. Ngày hôm đó, tôi như kẻ mất hồn.
Tôi tự vấn bản thân, từ nhỏ đến lớn, tôi là niềm tự hào của bố mẹ, là người được mọi người khen ngợi, nhưng tôi lại không giữ được người mình yêu.
Sau vài ngày chán nản, cô ấy lại xuất hiện, đưa cho tôi một tờ giấy siêu âm và nói rằng cô ấy có thai, rằng đứa con là của tôi. Tôi như người mất phương hướng. Rốt cuộc, trong mắt cô ấy, tôi là gì?
Vài ngày sau, tôi biết rằng điều cô ấy nói là thật, cái đêm đó không phải là mơ, và đứa con trong bụng cô ấy thực sự là của tôi.
Tôi đồng ý kết hôn với cô ấy vì trách nhiệm, cũng vì đứa con. Nhưng không hiểu sao lòng tôi vẫn thấy trống rỗng.
Tôi đưa bố mẹ đến nhà cô ấy bàn chuyện hôn sự, trong lòng nghĩ rằng một khi mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ thấy an tâm hơn. Nhưng rồi, tôi lại nghe thêm một chuyện khiến mọi thứ càng trở nên phức tạp hơn: hóa ra bố tôi từng là bác sĩ điều trị cho em gái của cô ấy. Vậy rốt cuộc, cô ấy tiếp cận tôi vì yêu tôi hay chỉ là muốn giúp gia đình?
Trong buổi gặp gỡ ấy, tôi đợi cô ấy nói ra một lý do, thậm chí chỉ cần một lời dối trá cũng được – rằng cô ấy đến với tôi vì yêu tôi. Nhưng cô ấy không giải thích gì cả.
Ra về, tôi thất vọng đến tuyệt vọng. Dù cô ấy có đến với tôi vì lý do gì, tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm, vẫn sẽ kết hôn, sinh con. Nhưng để yêu lại cô ấy như xưa, có lẽ phải cần thêm rất nhiều thời gian.
4.
Sau đó, cô ấy chuyển đến sống cùng tôi, nhưng tôi lại không muốn về nhà.
Tôi không biết phải đối mặt với cô ấy thế nào. Nhưng vẫn lo cho cô và đứa bé, chỉ có thể thông qua bác sĩ của cô ấy để nắm được tình hình mỗi lần khám thai. Khoa lại sắp xếp cho tôi làm ca đêm liên tục nửa tháng, thỉnh thoảng tôi gọi điện, cô ấy chỉ nói vài câu rồi lại im lặng. Cảm thấy tự mình chuốc lấy phiền phức, tôi chỉ còn cách nhắn tin. Về sau, công việc bận rộn đến nỗi ngay cả thời gian trả lời tin nhắn cũng gần như không có.
Mẹ tôi thất vọng về cuộc hôn nhân này. Bà vốn rất vui khi tôi lập gia đình, nhưng tình hình của em gái Trần Gia lại khá phức tạp.
“Mẹ hỏi thật, con đã nghĩ kỹ chưa? Tình trạng của em gái nó sẽ là trách nhiệm cả đời, mà cuộc sống cũng không dễ dàng. Với lại, tình trạng này chưa biết sau này có ảnh hưởng gì đến đứa trẻ không.” Mẹ tôi lo lắng khi nhắc đến chuyện này qua điện thoại.
Tôi im lặng một lúc, rồi đáp: “Con đã cưới Trần Gia, em gái cô ấy giờ cũng là em gái con. Con có trách nhiệm.”
Mẹ tức giận không nói nổi nữa, dứt khoát cúp máy. Tôi hiểu nỗi lo của bà. Nhưng đã quyết định cưới, tôi đã chuẩn bị tinh thần yêu thương cả gia đình cô ấy. Không thể ích kỷ chỉ yêu cô ấy mà bỏ qua gia đình cô.
Bố tôi lại có cái nhìn thoáng hơn. “Bệnh của em gái Trần Gia, bố gặp qua hàng ngàn trường hợp rồi, không thấy gì khác biệt. Đã là bác sĩ, bệnh tật là chuyện tất yếu, có gì phải sợ? Cứ làm hết mình thôi. Điều bố lo lắng hơn là, Trần Gia đã trải qua rất nhiều, con liệu có đủ vững vàng để không làm cô ấy thất vọng hay không?”
Ngắt điện thoại, tôi chìm vào suy nghĩ. Tôi thực sự muốn gì trong cuộc đời mình? Tôi cũng không biết rõ. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến những ngày ở bên Trần Gia, mỗi lần tan làm có thể về nhà gặp cô ấy, lòng tôi lại thấy bình yên.
Hôm đó, Trần Gia đến bệnh viện để kiểm tra thai kỳ, còn ghé qua khoa của tôi. Tôi vừa tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra đã thấy cô ấy, giống như lúc gặp lần đầu ở sân vận động hồi đại học. Chúng tôi mới xa nhau nửa tháng, nhưng gặp lại, tim tôi vẫn đập loạn lên như thể xa cách đã lâu.
Tôi không kìm được mà bật cười. Cười chính mình, giận dỗi mãi với cô, nhưng vừa gặp cô thì mọi nỗi bực tức đều tan biến, tôi chỉ muốn gặp cô.
Tôi tiễn cô ra ga tàu, lưu luyến không muốn rời. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình lệ thuộc vào ai đó đến thế.
Tối hôm ấy, tôi đã quyết định sẽ về nhà dù ca đêm kết thúc muộn, vậy mà cô ấy không có ở nhà. Thất vọng là điều khó tránh khỏi.
Hôm sau, tôi gọi cho mẹ, nghĩ chắc do ở nhà một mình thấy buồn, với lại từ đây đến công ty cô ấy cũng xa, nên cô về nhà cũ. Nhưng mẹ đến xem thì thấy Trần Gia đã gầy đi, còn chuẩn bị chuyển đi khỏi nhà tôi.
Điều đó khiến tôi càng suy sụp hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhận ra không thể tiếp tục như vậy, cần tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng với cô ấy. Nhưng suốt ngày thức khuya, nhịp sinh hoạt của tôi lộn xộn, không dễ tìm thời gian.
Cuối cùng cũng có dịp chuyển ca, Trần Gia cũng đến kiểm tra sức khỏe, lần đầu tiên, tôi đã ở bên cạnh cô ấy trong một buổi khám thai.
Lòng tôi rộn ràng. Trước giờ tôi thấy mình rất vô trách nhiệm, để cô ấy phải chịu đựng quá nhiều một mình. Tôi quyết định sau này sẽ cố gắng dành thời gian đi khám cùng nhiều hơn, nhìn đứa trẻ lớn lên từng ngày, lòng tôi mới vững tâm hơn.
Tôi mua đệm mềm cho cô ấy và con. Vừa trải đệm vừa tưởng tượng cảnh sau này cô ấy bụng bầu lớn, rồi đứa bé sẽ bò quanh, khóe miệng tôi không kìm được mà mỉm cười.
Lúc ăn mì, cô ấy dù càu nhàu vài câu nhưng vẫn cẩn thận vớt hết rau mùi cho tôi, giống như mẹ tôi vẫn hay làm cho bố vậy.
Người con gái tôi yêu nhất, mang trong mình đứa con của tôi, nấu ăn cho tôi, chờ tôi về. Đến lúc này, tôi không hiểu mình giận dỗi điều gì. Cô có yêu tôi hay không, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?
Nếu không yêu, cô ấy có mang con tôi, làm những điều này vì tôi, đợi tôi về nhà sao?
Tôi bật cười tự trào. Đúng là nghĩ nhiều rồi tự chuốc lấy phiền não.
5.
Tôi quyết tâm sẽ sống tốt cùng cô ấy.
Những vấn đề chưa giải quyết trước đây, tôi bắt đầu từng chút một tháo gỡ. Tôi cùng cô ấy về quê, quan sát tình trạng của em gái cô, đồng thời trò chuyện với bố cô ấy để tìm ra hướng đi phù hợp. Có những vấn đề không thể giải quyết ngay lập tức, nhưng từng bước một, tôi tin rằng cuộc sống sẽ dần đi vào ổn định và phát triển tích cực hơn.
Bố mẹ cô ấy đều là những người rất tốt. Họ không trách cứ gì về sự lạnh nhạt của tôi trước đây, cũng chẳng nhắc lại chuyện cũ, chỉ cần tôi đối xử tốt với Trần Gia là họ đã mãn nguyện. Càng như thế, lòng tôi lại càng day dứt và tự trách mình nhiều hơn.
Trần Gia cũng không bao giờ nhắc lại những chuyện đã qua. Cô ấy dường như chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì từ tôi, thậm chí đôi khi còn quá độc lập đến mức tôi nghĩ cô không cần đến mình.
Nhưng tôi đã sai.
Một hôm, nhận được điện thoại của bố Trần Gia bảo tôi về nhà gấp, tôi vội vàng chạy về. Vừa bước vào, tôi đã thấy cô ấy khóc như mưa, và tôi lập tức hoảng hốt. Ôm lấy Trần Gia, nghe cô nói về nỗi lo "nguy cơ cao hội chứng Down" của con, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự yếu đuối mà chưa bao giờ cô ấy thể hiện trước mặt tôi. Cô ấy không phải là người mạnh mẽ, mà chỉ là đã phải cố gắng gồng mình.
Trước những vấn đề bất ngờ của đứa trẻ, Trần Gia cũng bối rối, lo sợ. Cô không dám cho tôi thấy mặt yếu đuối ấy chỉ vì tôi quá bận, mà cô lại không muốn làm phiền.
Lúc này, tôi thật sự hối hận, trách bản thân đã không quan tâm đủ đến gia đình mình. Tại sao tôi có thể ghi nhớ từng triệu chứng của bệnh nhân, nhưng lại để người mình yêu một mình chịu đựng việc mang thai?
Cô ấy cũng sẽ sợ hãi chứ.
Tối hôm đó, sau khi dỗ cô ngủ, tôi gọi cho mẹ mình.
“Chuyện nguy cơ hội chứng Down không đến nỗi đáng sợ vậy đâu,” mẹ tôi trấn an.
“Cô ấy không biết, lại một mình chịu đựng, lần đầu làm mẹ nên hoảng loạn.” Tôi giận bản thân đến mức không nói nên lời.
Mẹ tôi im lặng giây lát rồi bảo, “Con à, ngày mai mẹ sẽ đến giúp con.”
Sau đó, bố cũng gọi điện hỏi chuyện tôi muốn chuyển sang khoa khác, ít bận rộn hơn.
“Bố cả đời nợ mẹ con, không phải ai cũng cần hy sinh hết mình cho bệnh viện. Nếu con muốn dành nhiều thời gian cho gia đình, bố ủng hộ.”
“Trần Gia đã trải qua quá nhiều, cô ấy khác với mẹ con. Mẹ con tính tình đơn giản, còn Trần Gia thì nhạy cảm hơn. Con phải bảo vệ cô ấy thật nhiều.” Bố khuyên nhủ tôi bằng cả sự chân thành. Ông kể về những năm tháng hy sinh cho công việc và những day dứt vì không chăm sóc được gia đình.
Đêm đó, tôi không thể nào ngủ được, nghĩ mãi về những chuyện đã qua giữa tôi và Trần Gia.
Tôi nhận ra rằng ở bệnh viện, nếu tôi đi, sẽ có bác sĩ khác thay thế; nhưng Trần Gia chỉ có tôi. Nếu tôi không cùng cô ấy chống đỡ, cô ấy sẽ gục ngã.
Vì thế, tôi càng quyết tâm chuyển khoa để có thể ở bên cô và chăm sóc cho cô.
Hy vọng vẫn chưa quá muộn để làm lại.
6.
Sau đó, chúng tôi đã làm lại xét nghiệm DNA, kết quả bình thường, đứa bé không có vấn đề gì cả.
Cả gia đình cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Việc chuyển khoa không dễ dàng và cũng không thể thực hiện ngay lập tức. Tuy nhiên, từ đó trở đi, chỉ cần không phải trực đêm, dù muộn thế nào tôi cũng về nhà. Có thể tôi không giúp được gì nhiều, nhưng chỉ cần được thấy bụng cô ấy ngày một lớn dần, thấy nụ cười cô càng lúc càng nhiều, lòng tôi đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Tôi muốn về nhà để bảo vệ cô ấy, bảo vệ mái ấm nhỏ của chúng tôi, và chăm lo cho đứa bé đang lớn lên từng ngày.
Lần đầu tiên trong đời, tôi tìm thấy sự bình yên chưa từng có.
---
Chín tháng sau, đứa trẻ chào đời.
Ngày đón con, tôi đứng ngồi không yên trước cửa phòng mổ. Các đồng nghiệp đều trêu chọc tôi, bảo rằng đã vào phòng mổ không biết bao nhiêu lần mà chưa thấy lần nào tôi căng thẳng như vậy. Tay tôi thậm chí run lên khi ngồi trên băng ghế chờ.
Tôi tự cười chính mình. Dù rằng kỹ thuật mổ lấy thai ngày nay rất an toàn, tỷ lệ rủi ro vô cùng thấp. Nhưng yêu một người rồi thì dù là một chút khả năng thất bại, trong lòng tôi cũng sẽ phóng đại lên đến mức không chịu nổi, từng giây từng phút đều là sự tra tấn.
Tôi lo sợ sẽ có biến cố, sợ cô ấy sẽ trở thành trường hợp hiếm gặp đáng tiếc.
Trạng thái căng thẳng ấy kéo dài mãi đến khi cô ấy được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Cô nở nụ cười mệt mỏi với tôi, cố trấn an, “Em không đau đâu,” nhưng tôi không kìm được mà nước mắt rơi. Cô ấy vẫn mạnh mẽ và dũng cảm như ngày nào.
Cuộc phẫu thuật thành công. Cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con.
Tôi chính thức được làm cha.
Nắm lấy tay cô ấy, ngắm nhìn đứa trẻ trong nôi, tôi cảm thấy mình như đã nắm cả thế giới trong tay.
Tôi yêu cô ấy, yêu đứa trẻ này. Giờ đây, tôi có một mái ấm của riêng mình.
Tôi thì thầm trong lòng: “Anh yêu em, Trần Gia.”
Cô ấy không nghe thấy, cũng chẳng thể nghe. Vì còn nhiều người trong phòng bệnh, tôi sẽ đợi đến tối để nói.
Và không chỉ tối nay, mà cả quãng đời còn lại, tôi sẽ luôn nói với cô ấy—
Anh yêu em, Trần Gia.
**Phần ngoại truyện : Trần Gia sau khi kết hôn và làm mẹ**
Hôm đó, tôi có hẹn tiếp khách vào buổi tối, liền gọi điện báo cho Cố Tiêu, nhưng anh có vẻ không vui lắm.
“Đêm Valentine mà em lại đi tiếp khách ư?”
“Valentine á?” Đầu óc tôi xoay mòng mòng, thậm chí còn quên mất hôm nay là lễ Tình nhân.
“Bữa này đã hẹn từ lâu rồi, không hủy được. Với lại em cũng không đi một mình.” Tôi giải thích.
“Mai em nghỉ mà, chúng ta dắt Cố Gia đi ăn tối nhé, được không?” Không hiểu sao dạo gần đây, Cố Tiêu rất dễ giận mỗi khi tôi vô tình lơ là một chút.
“Được thôi. Vậy em tăng ca, không về nữa.” Anh cố kéo dài giọng, rõ ràng lại giận dỗi rồi.
“Anh không về thật sao? Vậy ai đón Cố Gia tan học?”
“Thằng bé ở với mẹ anh rồi.” Giọng anh đầy ấm ức.
Thằng bé về nhà ông bà rồi ư? Cũng phải, tôi bận đến nỗi không có nhiều thời gian cho con.
Tan làm, tôi định bắt xe về, nhưng đồng nghiệp nhất quyết đòi đưa về. Tôi vốn rất hạn chế để đồng nghiệp nam đưa đón, vì biết Cố Tiêu không thích tôi đi cùng người khác phái.
Nhưng tối nay anh bận tăng ca, tôi nghĩ chắc sẽ không sao, nên đồng ý để đồng nghiệp đưa về cổng khu chung cư.
Vừa xuống xe, tôi sững người.
Cố Tiêu đang đứng dựa vào lan can ở cổng, đợi tôi.
Anh không phải đi làm sao?
Tôi cảm ơn đồng nghiệp, bước đến bên anh, nhưng Cố Tiêu chỉ lướt mắt qua tôi rồi quay người bỏ đi.
Anh lại giận rồi.
Thấy không khí có chút ngượng ngùng, tôi nắm tay anh, cố gắng giải thích: “Anh đợi em lâu chưa?”
“Ừ,” anh đáp khẽ, thái độ lạnh nhạt, nhưng không rút tay khỏi tay tôi.
“Anh không phải tăng ca sao?” Tôi khẽ hỏi.
Anh bỗng nhiên dừng lại, nhìn sâu vào mắt tôi, “Em còn định để người ta đưa đến tận nhà à?”
“Không có!” Tôi vội giải thích, “Sao có thể chứ?”
“Hừ...” Anh hừ nhẹ, không vui.
Anh nắm tay tôi, kéo về nhà, rõ ràng trong lòng còn bực dọc.
“Cố Tiêu, có phải anh đang ghen không?” Tôi vừa cười vừa hỏi.
“Vợ chồng lâu năm rồi, ghen gì chứ.” Khuôn mặt anh lộ vẻ ngượng ngùng.
Nhìn anh như vậy, tôi thấy buồn cười, lại càng muốn trêu anh thêm.
“Được thôi, đồng nghiệp còn hỏi em liệu em có nhận được hoa hồng Valentine chưa. Nếu không có...”
“Không có thì cậu ta định làm gì?” Lần này, anh đã không thể che giấu sự bất an.
“Không... không làm gì cả.” Tôi vội giải thích, “Anh ấy đã có vợ rồi, trên xe còn có hoa hồng định tặng cho vợ anh ấy. Anh ghen gì thế?”
“Anh...” Anh chần chừ, rồi đột ngột kéo tôi “Em vào nhà trước đi.”
“Anh đi đâu vậy? Không về à?”
Anh liếc nhìn tôi, “Ừ, em vào trước đi.”
Thôi thì tôi về một mình.
Anh là bác sĩ, tôi cũng đã quen với việc anh đột ngột đi giải quyết công việc.
Nhưng khi đang tắm dở, tôi nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng.
Có phải bà nội đưa con về không?
Tôi nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa ra và thấy Cố Tiêu đang đứng ở cửa, trên tay là một bó hoa hồng lớn.
“Anh... không phải là đã đến bệnh viện sao?” Tôi ngạc nhiên.
Năm nay tôi đã ba mươi hai tuổi, còn Cố Gia bốn tuổi, lâu lắm rồi tôi không còn mong chờ gì về hoa hồng nữa. Vậy mà tối nay, anh lại lái xe đi mua hoa hồng.
“Anh mà thật sự đi bệnh viện, chẳng phải sẽ có người tặng em hoa hồng rồi ‘cướp’ em đi mất sao?” Anh nhìn tôi đắm đuối, rồi cúi xuống hôn tôi.
Hôn xong, thấy tóc tôi còn ướt, anh liền lấy máy sấy ra để sấy tóc cho tôi.
Bác sĩ Cố thật sự là người đầy kiềm chế.
Khi trái tim tôi vừa loạn nhịp, anh lại làm nó dịu xuống.
“Trời nóng thế này, có cần sấy không?” Tôi lẩm bẩm.
Anh cười, “Trần Gia, em vội cái gì chứ?”
Vội sao? Tôi nào có vội...
Chỉ là không quen với việc anh chăm sóc thế này, y hệt một con thú săn đang nhìn con mồi của mình.
Tôi im lặng.
Sấy xong, anh đi tắm qua rồi lại đến bên tôi, giật lấy điện thoại của tôi...
Đôi mắt đào hoa ấy nhìn tôi đầy tình tứ.
“Bệnh viện có bận không?” Tôi cố lái sang chuyện khác.
“Ừ,” anh không để tôi né tránh, vẫn nhìn tôi.
“Vậy chắc anh mệt lắm rồi. Ngủ thôi.” Tôi định lấy lại điện thoại, nhưng anh lại ném nó sang ghế sofa.
“Anh...”
Anh ghì chặt hai tay xuống, bao lấy tôi.
“Cái gì khiến em tưởng rằng anh bận đến mức chẳng còn chút sức lực nào à?” Giọng anh trầm trầm.
Tôi bối rối, “Bác sĩ Cố, anh phải...”
“Phải làm gì?” Anh kiên nhẫn nhìn tôi.
“Phải giữ sức khỏe chứ.” Tôi càng loạn nhịp.
Anh chẳng đáp, chỉ cười, “Anh biết.”
“Chúc mừng Valentine, bà xã.” Nói xong, anh lại cúi xuống hôn tôi.
Anh biết cái gì chứ.
Tôi thật không hiểu sao một người bận rộn cả ngày như anh lại tràn đầy năng lượng thế này.
Đang lúc cao trào...
Cửa bỗng nhiên mở ra—
“Ba ơi!” Giọng non nớt vang lên.
Tôi giật mình, đẩy anh ra.
“Mẹ?” Cố Gia chạy đến bên cạnh giường, nhìn anh rồi lại nhìn tôi...
“Ba mẹ đang chơi trò gì à? Sao không rủ con chơi với?”
Trẻ con ngây thơ!
Tôi nghẹn lời.
“Sao con về rồi?” Tôi ôm Cố Gia, vuốt tóc thằng bé.
“Ông nói muốn nghỉ vài ngày nên con quay lại đây.” Cố Gia kể liên hồi, trong khi Cố Tiêu mặt đầy tuyệt vọng.
Cố Tiêu không còn kiên nhẫn nữa, bế thằng bé lên định đưa đi.
Cố Gia bám chặt lấy tôi.
“Sao phải đi?” Thằng bé bướng bỉnh hỏi, “Mẹ cứu con!”
“Con bốn tuổi rồi, phải tập ngủ riêng, không thể ngủ cạnh mẹ nữa,” Cố Tiêu ôn tồn giải thích.
“Nhưng ba lớn như thế, cũng ngủ với mẹ mà?”
Cố Tiêu: ?
Cuối cùng, cuộc chiến giằng co kết thúc, và Cố Tiêu thất bại.
Cố Gia vẫn được nằm giữa hai chúng tôi.
Tôi chỉ biết thầm cười.
Loay hoay mãi, cuối cùng thằng bé cũng ngủ, Cố Tiêu cũng thiếp đi. Tôi tắt đèn ngủ, chuẩn bị ngủ theo.
Bỗng Cố Tiêu đang ngủ lại bật dậy, bế Cố Gia ra ngoài.
“Anh làm gì vậy?” Tôi ngạc nhiên.
“Đưa thằng bé về phòng bà nội.”
Nói xong, anh đi thẳng.
Tôi thầm buồn cười. Bác sĩ Cố, anh cũng có ngày này sao.
Lát sau, anh quay lại, như trở thành một người khác.
“Gia Gia.”
“Ừ?”
“Đừng ngủ.”
“Em buồn ngủ rồi.”
“Chờ thêm chút nữa...”
“Nửa tiếng trước, anh cũng nói thế...”
Đến cuối cùng, anh nắm lấy tay tôi, khẽ thầm thì bên tai tôi: “Anh yêu em, yêu em nhiều lắm.”
Tôi bỗng thấy thật bất lực.
“Yêu thì cũng phải để em ngủ chứ. Ngủ đi.”
Sáng hôm sau, con trai tôi nằm bên cạnh.
Cố Tiêu cũng biết điều, sáng sớm còn biết bế con về giường.
“Mẹ ơi, chào buổi sáng.” Cố Gia dụi mắt, thơm lên má tôi.
“Chào buổi sáng, bảo bối.” Tôi cũng hôn lên trán thằng bé.
Chào buổi sáng, tình yêu nhỏ của mẹ.
“Mẹ, con mơ thấy mình trở thành Siêu nhân...”
“Oh?”
Thằng bé líu lo kể không ngừng.
Ôm lấy thân hình bé bỏng ấy, tôi thấy cuộc đời mình thật viên mãn.
*Hết*