‘Trần Gia, tôi có thể vào phòng em xem không?’
Cố Tiêu đột nhiên đề nghị vào phòng tôi, tôi như được thở phào một chút. Không khí lúc nãy thực sự ngột ngạt.
Nhà tôi là nhà tự xây ở quê, hai tầng.
Tôi dẫn hắn lên lầu hai.
Hắn theo sau, không nói một lời.
Càng im lặng, lòng tôi càng bất an.
Vào đến phòng tôi, hắn cầm lên vài món đồ chơi hồi nhỏ của tôi, khắp người tỏa ra thứ áp lực nặng nề, ‘Em không có gì muốn nói với tôi sao?’
‘Nói gì cơ?’ Tôi thấp thỏm ngồi ở mép giường.
‘Gì cũng được, em muốn nói gì cũng được.’ Hắn không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
Tôi không đoán nổi, cảm giác như đang chờ đợi một phiên tòa thực sự khó chịu.
‘Anh đã thấy hết rồi, còn cần tôi phải nói gì nữa?’ Tôi thì thầm.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống tôi, khuôn mặt nghiêm nghị, ‘Tôi muốn nghe em nói.’
Hắn ngừng một chút, ‘Nói về chuyện em đã biết bố tôi từ trước, nhưng lại vờ như không biết.
‘Nói về lý do em chọn tôi.
‘Nói về lý do em quyết định giữ lại đứa bé.’
…
Lời của hắn khiến đầu óc tôi trống rỗng, không thốt nổi một lời.
Tôi chợt nhớ lại ngày chia tay với hắn sáu năm trước.
Lúc đó, em gái tôi lại phát bệnh ở nhà, bố tôi phải ở lại bệnh viện nhiều ngày mới lấy được một suất khám của chuyên gia.
Tôi và mẹ phải hợp sức đưa em gái đến bệnh viện.
‘Tình trạng của cô bé khá nghiêm trọng, rất khó chữa dứt điểm, chỉ có thể kiểm soát bằng thuốc.’
‘Nhưng với tần suất phát bệnh như gia đình mô tả, người thân phải luôn trông chừng.’
Vị bác sĩ lớn tuổi nhìn tôi đang đứng đó, sợ hãi đến ngây người, ‘cháu là chị nó?’
Tôi không đáp.
Ông không nói thêm gì.
Sau đó, tôi đi đóng viện phí, khi cầm hóa đơn quay lại phòng khám thì tình cờ nghe thấy bác sĩ trợ lý nói chuyện với ông.
‘Chị gái nó cũng tội nghiệp, sau này bố mẹ qua đời chắc em gái phải tự lo, với tình trạng này thì chẳng ai dám cưới đâu.’
‘Đừng bàn chuyện nhà người ta.’ Vị bác sĩ già thở dài, cắt ngang câu chuyện.
Vị bác sĩ già đó không ai khác chính là bố của Cố Tiêu, Cố Minh Sinh.
Tôi đã nghe Cố Tiêu kể về bố mình, là bác sĩ ở bệnh viện này, khoa thần kinh, tên cũng trùng khớp.
Hôm đó về nhà, tôi suy nghĩ rất lâu rồi nhắn tin cho Cố Tiêu.
‘Chúng ta chia tay đi.’
‘Em lại làm loạn gì thế?’
‘Không phải làm loạn.’
‘Nghĩ kỹ rồi?’
‘Ừ.’
Hắn không nhắn lại, xem như ngầm đồng ý.
Chúng tôi chẳng ai tìm đến ai thêm lần nào nữa.
Khi đó tôi còn trẻ, vừa tự ti vừa có chút lòng tự trọng, tôi đã chủ động chia tay.
Nhưng rồi sáu năm sau, số phận vẫn sắp đặt cho tôi và hắn quay lại vướng vào nhau thêm một lần nữa.
Khi Cố Tiêu chất vấn, tôi chẳng đáp, chỉ nghịch điện thoại.
Có lẽ vì chờ mãi không thấy tôi nói gì, hắn quay đi với vẻ thất vọng.
Khi tiếng động cơ xe dưới lầu vang lên, màn hình điện thoại tôi nhòe đi.
Màn hình bị ướt, vuốt mãi không trượt, tôi hờn dỗi ném điện thoại sang một bên.
Một chuyện hôn sự kết thúc trong bầu không khí u ám, không ai thấy vui vẻ, gia đình lại rơi vào sự lạnh lẽo tột cùng.
‘Họ có việc nên về trước rồi.’ Bố tôi vào phòng, thay họ chuyển lời.
Ông đang an ủi tôi.
Tôi biết điều đó.
Mọi người đều rõ chuyện là như thế nào.
‘Ý của Cố Tiêu là ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn,’ bố tôi nói thêm.
‘Vâng.’
Tôi hơi bất ngờ, cứ tưởng hắn sẽ bỏ đi luôn và chẳng thèm kết hôn.
‘Đám cưới… mẹ hắn nói là sẽ không tổ chức.’
‘Được thôi.’
‘Mẹ hắn cũng bảo đã mua căn hộ gần bệnh viện cho hai đứa sau khi cưới, nhưng liệu có xa chỗ làm của con không?’ bố tôi hỏi.
‘Cũng hơi xa ạ.’
Chỗ tôi làm ở phía bắc thành phố, còn bệnh viện lại ở phía nam, đi tàu điện ngầm cộng thêm chuyển xe cũng phải mất gần hai tiếng.
Ông ngồi xuống cạnh tôi.
‘Con đã suy nghĩ kỹ chưa?’ Bố nhìn tôi.
‘Suy nghĩ gì ạ?’
Bố thở dài, có vẻ như muốn nói gì đó mà lại thôi. ‘Con lớn rồi, chúng ta cũng không thể can thiệp được.’
‘Bố không muốn con kết hôn sao? Chẳng phải ngày nào bố mẹ cũng mong con cưới sao?’ Tôi cố tỏ vẻ nhẹ nhàng.
‘Mong con kết hôn cũng là mong con có người chăm sóc,’ bố có phần tức giận.
Tôi im lặng, khẽ nói, ‘Con không cần ai chăm sóc cả.’
Bố không nói thêm gì, chỉ thở dài rồi xuống lầu.
Khi tiễn tôi ra bến xe, bố dúi vào tay tôi một gói đồ.
‘Nhà vẫn đủ tiền, con cứ giữ lại mà dùng, muốn ăn gì hay mua gì thì cứ mua, đừng gửi tiền về nhà nữa.’
‘Bố đời này đã như thế rồi, nhưng đời con vẫn còn dài.’
Nói xong, ông quay đi, không để tôi kịp nói gì.
Ngồi trên xe, tôi mở gói đồ ra, bên trong là một túi đầy đậu phộng tươi và một túi tiền bọc trong túi nilon.
Cầm tiền trong tay, lòng tôi nghẹn ngào khó tả.
Ngày hôm sau, chín giờ.
Tôi đến ủy ban dân chính, Cố Tiêu đã ở đó.
Làm thủ tục mất chưa đến mười phút, xong xuôi, hắn bảo bận rộn, chiều phải đi làm.
‘Tôi chỉ xin nghỉ buổi sáng,’ hắn đưa chìa khóa cho tôi. ‘Tôi chưa ở nhà đó bao giờ, bình thường tôi ở ký túc xá.’
‘Em cứ đến xem, cần mua gì thì lập danh sách cho tôi.’
‘Khoa cấp cứu rất bận, em không cần đợi tôi, một tuần tôi về được một lần đã là nhiều.’
Nghe hắn nói, tôi thấy chúng tôi chẳng khác gì một giao dịch, làm mọi thứ theo trình tự, chẳng chút tình cảm.
Tôi hiểu rõ ý hắn.
Cưới là do bị ép, hắn chẳng muốn gặp tôi.
‘Vừa hay, tôi cũng chỉ xin nghỉ hai tiếng, phiền anh dừng lại ở ngã rẽ phía trước.’ Tôi mỉm cười, chỉ tay về phía trước.
Rõ ràng hắn không ngờ tôi lại như thế, sắc mặt có chút khó coi.
‘Chiều tôi mới đi làm, em đi rồi, tôi biết đi đâu?’ Hắn hỏi.
Tôi mặc kệ hắn đi đâu…
Chẳng phải hắn không muốn gặp tôi sao?
Khi nói lời thề nguyện kết hôn, hắn còn khó chịu hơn cả bị ép khai, hắn tưởng tôi muốn thấy hắn lắm sao?
‘Phía trước có công viên, có nhiều ông cụ đánh cờ lắm, nếu không có chỗ nào đi thì ra đó thư giãn.’
Tôi cười nhẹ, mở cửa xe và đi thẳng.
Đến khi không còn thấy xe hắn nữa, tôi lên xe buýt.
Trên xe, nhận được tin nhắn của hắn, chỉ có ba chữ:
‘Em giỏi thật.’
Tôi lười trả lời.
Nói thật, chỗ làm của hắn cách công ty tôi quá xa, tôi hơi hối hận rồi.
Giá như bảo hắn chở tôi đến chỗ làm luôn.
Từ khi có thai, ngửi mùi người đông đúc trên xe buýt là tôi buồn nôn muốn ói.
Làm gì mà giận dỗi với hắn chứ? Giờ tôi lại tự chuốc khổ vào thân…"