Gia Đình Gia Gia

Chương 6



Sau một ngày làm việc, tôi lại ngồi hai tiếng tàu điện ngầm để đến căn nhà của hắn.

 

Khu chung cư rất cao cấp, căn hộ cũng lớn, là kiểu nhà thông tầng với sân thượng.

 

Nội thất khá đơn giản, đúng như hắn nói, chẳng ai ở. Sân thượng chỉ toàn đất, không có cây cối, thậm chí chẳng có cỏ dại.

 

Ở đây có năm phòng, rộng hơn căn hộ một phòng ngủ nhỏ bé của tôi rất nhiều.

 

Tôi nhắn tin hỏi hắn: ‘Tôi nên ở phòng nào?’

 

Hắn không trả lời.

 

Không trả lời cũng chẳng sao.

 

Tôi tự chọn một phòng ngủ nhỏ ở tầng hai.

 

Nhà đã lâu không có ai ở, tôi phải tự dọn dẹp, dọn mất cả tiếng đồng hồ, mệt đến nỗi không đứng thẳng nổi.

 

Không còn sức để nấu ăn, tôi đành gọi một suất đồ ăn giao tận nhà cho qua bữa.

 

Tối đó, tôi chờ hắn một lúc, đến tận nửa đêm vẫn không thấy hắn về, cũng chẳng hỏi han gì mà đi ngủ luôn.

 

Sáng hôm sau thức dậy, tôi vội vàng chuẩn bị rồi ra ngoài.

 

Lúc thay giày ở cửa, tôi để ý thấy đôi dép nam vẫn để nguyên vị trí, không hề động đến.

 

Lòng tôi có chút trống trải.

 

Rồi ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa…

 

Cả tuần trôi qua, đôi dép ấy vẫn chưa từng được xê dịch.

 

Tối hôm đó khi về, thay giày xong, tôi ngồi bần thần ở cửa.

 

Cuối cùng, tôi cúi xuống, cất đôi dép nam ấy vào tủ giày.

 

Hà cớ gì phải chờ một người chẳng bao giờ muốn về?

 

Vì mỗi ngày ngồi tàu điện ngầm mất quá nhiều thời gian, tôi chẳng còn sức lực nào để đi chợ nấu ăn, đành gọi đồ ăn giao về liên tục, và dạ dày bắt đầu phản đối.

 

Chỉ cần nhìn thấy đồ ăn giao đến là tôi lại buồn nôn.

 

Không còn cách nào, tôi đành xuống mua ít bánh bao đông lạnh về luộc ăn cho qua bữa.

 

Lúc mẹ gọi video, tôi đang luộc bánh bao.

 

‘Con ăn mỗi thứ này à?’ Mẹ lo lắng hỏi.

 

‘Ngon mà mẹ.’

 

Đơn giản và tiện lợi, bánh bao đông lạnh thực sự là sự lựa chọn hàng đầu của dân công sở cho bữa tối.

 

‘Ngon gì mà ngon, giờ con đâu phải chỉ có một mình, ăn uống như vậy thì lấy đâu ra dinh dưỡng cho con?’

 

‘Nó mới được bao nhiêu đâu, mới 14 tuần, chỉ như con cá nhỏ, cần gì dinh dưỡng nhiều thế,’ tôi bực bội đáp.

 

‘Cố Tiêu đâu? Vẫn chưa về sao?’ Mẹ hỏi.

 

Bầu không khí bỗng trở nên im lặng, tôi trả lời qua loa: ‘Anh ấy bận mà.’

 

Nói thật, hắn không về, lúc đầu tôi cũng có hơi chạnh lòng.

 

Nhưng quen rồi, ngược lại cảm thấy ở một mình thoải mái tự do.

 

‘Người ta không về, con cưới kiểu gì chứ?’ Mẹ thở dài trong video.

 

‘Làm bác sĩ là thế mà mẹ,’ tôi giải thích. ‘Con ở một mình ổn lắm, mẹ đừng lo.’

 

‘Ba và Trần Ngọc khỏe không?’ Tôi chuyển chủ đề.

 

Tôi luôn gọi tên em gái trước mặt mẹ.

 

Đúng vậy, hồi đó khi mẹ sinh thêm em, tôi phản đối, nên giận dỗi không gọi em là em gái, sau này gọi mãi thành thói quen, cũng chẳng muốn sửa nữa.

 

‘Ba con…’ Mẹ lắc đầu, ‘Dạo này vì chuyện hôn sự của con mà mất ngủ.’

 

Nói đến đây, mẹ bắt đầu khóc.

 

Lòng tôi chùng xuống.

 

‘Bà nói những chuyện đó với con làm gì!’ Bố tôi ở bên cạnh, gắt mẹ một câu.

 

‘Tôi chỉ lo lắng thôi mà, hai đứa con tôi, sao số khổ vậy.’ Mẹ khóc thút thít trong video, vừa khóc vừa bị bố trách mắng.

 

Nghe tiếng cãi vã từ phía bên kia màn hình, tôi im lặng không nói gì.

 

Không biết bao lâu sau, bố cầm lấy điện thoại.

 

‘Gia Gia.’ Bố gọi tên tôi.

 

‘Bố mẹ Cố Tiêu cũng không đến chỗ con sao?’ Bố nhẹ giọng hỏi.

 

‘Người ta cũng có nhà riêng, đến đây làm gì bố?’

 

‘Thế à…’ Bố trầm ngâm một lúc. ‘Một mình con có ổn không?’

 

‘Có gì mà không ổn, bố quên rồi à, con nấu ăn giỏi lắm mà,’ tôi cười, ‘Dạo này nghén nhiều, nên ăn bánh bao đông lạnh thôi. Qua đợt này con khỏe lại, sẽ tự nấu ăn ngon mà.’

 

‘Bố mẹ đừng lo.’

 

‘Ừ.’ Bố nói là ‘ừ’, nhưng vẻ mặt vẫn đầy lo lắng.

 

‘Nhà rộng lắm, con ở một mình trống trải, khi nào rảnh bố mẹ có thể vào đây chơi.’

 

‘Không tiện đâu con ạ,’ bố gạt ngay ý nghĩ ấy đi, ‘Con chăm sóc tốt bản thân, có gì cứ bảo với gia đình.’

 

‘Dạ.’

 

Sau đó chúng tôi nói chuyện thêm về công việc của tôi.

 

Bố không hiểu lắm, nhưng nghe rất chăm chú.

 

Lúc nào nghe xong bố cũng đưa ra lời khuyên.

 

‘Gia Gia, chịu thiệt là phúc, chịu khổ cũng là phúc, cứ từ từ mà làm, bố tin con có thể đạt được mục tiêu của mình, bố luôn tin tưởng con.’

 

‘Con gái cũng nên cố gắng, kết quả không quan trọng, cứ thử xem. Trước đây con hay bảo mình không hợp làm ở phòng thị trường, nhưng bố thấy con làm tốt mà.’

 

Mỗi lần nhìn bố nghiêm túc phân tích cho tôi, tôi lại thấy buồn cười.

 

Bố chỉ là một thợ làm công trình, suốt ngày tiếp xúc với xi măng và cát, thực ra chẳng hiểu gì về công việc của tôi.

 

Nhưng bố vẫn suy nghĩ rất kỹ, vẫn rất muốn giúp tôi.

 

Vì thế, tôi cũng giả vờ như đang chăm chú lắng nghe.

 

Thứ Tư, tôi đến bệnh viện để làm kiểm tra NT cho đứa bé.

 

Bác sĩ Lưu vẫn rất niềm nở với tôi.

 

‘Sao lần nào cũng thấy em đi khám một mình vậy, chồng em đâu?’ Cô ấy nhìn tôi tự đi đóng tiền, xếp hàng, chạy tới chạy lui rồi không nhịn được hỏi.

 

Chồng? Tôi ngẩn ra một giây.

 

Từ đó nghe sao mà xa lạ.

 

‘Anh ấy bận,’ tôi mỉm cười đáp.

 

‘Chồng em làm gì mà bận đến nỗi chưa từng xuất hiện một lần trong các buổi khám thai?’ Bác sĩ Lưu cầm tờ kết quả NT, xem kỹ lưỡng.

 

Tôi im lặng.

 

Thực ra, Cố Tiêu không phải là không xuất hiện, ngày nào hắn cũng ở bệnh viện. Chỉ là chưa từng cùng tôi đi khám thai.

 

Đến tôi hắn còn không muốn gặp, huống chi là cùng tôi đi khám thai.

 

Nếu có thể quay lại ngày họp lớp, hắn chắc thà không gặp lại tôi.

 

‘Em bé không có vấn đề gì đâu,’ bác sĩ Lưu chỉ vào kết quả cho tôi xem, ‘Có vẻ mũm mĩm, nhìn đáng yêu.’

 

Nhìn hình siêu âm, cái hình hài bé nhỏ ấy bỗng làm lòng tôi dấy lên một cảm giác lạ lùng.

 

Sự sống thật kỳ diệu, nó thật bé nhỏ.

 

Nhưng dù nhỏ như thế, tôi đã có thể nhìn thấy hình dáng tay và chân của nó.

 

Cơ thể nhỏ xíu, cái đầu tròn chiếm đến hai phần ba.

 

‘Một tuần nữa có thể đến làm xét nghiệm tầm soát dị tật bẩm sinh, đừng quên nhé,’ bác sĩ Lưu nhắc nhở.

 

‘Vâng, cảm ơn bác sĩ Lưu,’ tôi chân thành nói.

 

‘Không cần cảm ơn chị, bác sĩ Cố rất quan tâm đến tình hình của em, lần nào gặp chị cũng hỏi thăm đấy.’ Cô ấy cười, ‘Anh ấy còn nhớ rõ hơn em.’

 

‘Ồ…’

 

‘Chị có thể nhìn ra, hai người từng là bạn tốt.’ Cô ấy nói thêm, ‘Bác sĩ Cố là người lạnh lùng, chị chưa thấy anh ấy quan tâm đến ai nhiều thế, ngay cả lần trước chị gái anh ấy vào viện, anh ấy còn chẳng lo lắng, đến hôm sau mới biết là chị đã sinh.’

 

‘Ồ.’ Tôi suy tư, ‘Vậy được rồi, nếu gặp tôi sẽ cảm ơn anh ấy.’

 

‘Ừ, thôi nào, đi ra ngoài nào, chị hết giờ làm rồi. Đi tìm anh ấy luôn đi, cùng đi.’ Cô ấy kéo tay tôi.

 

‘À, không cần đâu. Hôm khác…’ Tôi thật sự không muốn gặp hắn.

 

Gặp nhau sẽ rất ngượng ngùng.

 

‘Đi cùng chị đi, thực ra chị chỉ mượn cớ gặp anh ấy thôi.’ Bác sĩ Lưu nói, nét mặt hơi thẹn thùng, ‘Tối nay bệnh viện tổ chức buổi tụ tập, chị định dò xem anh ấy có đi không. Nếu anh ấy không đi, chị cũng chẳng muốn đi.’

 

Tụ tập?

 

Xem ra, cuộc sống của họ cũng không bận rộn như tôi nghĩ.

 

Hắn đâu phải bận, chẳng qua là không muốn gặp tôi.

 

Tôi cũng tò mò muốn xem ở đây thoải mái đến mức nào mà hắn thà ở lại phòng làm việc, không thèm về nhà.

 

Tôi cùng bác sĩ Lưu đi đến phòng của Cố Tiêu.

 

Vì là buổi trưa nên hầu hết các y tá đều đi ăn trưa.

 

Trong văn phòng chỉ còn vài bác sĩ cầm hộp cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.

 

Dù họ đều mặc áo blouse trắng, tôi vẫn dễ dàng nhận ra hắn trong đám đông.

 

Hắn ngồi trên ghế sofa, có vẻ đã ăn xong, nhưng hộp cơm trước mặt vẫn còn nhiều, xem ra cơm hộp ở đây không ngon lắm.

 

Hắn đặt điện thoại sang bên, thư thái dựa vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Một tuần không gặp, cằm hắn đã lún phún râu.

 

Vì hắn nhắm mắt, tôi mới dám thoải mái nhìn hắn như vậy.

 

Kết quả chưa nhìn được mấy giây, hắn đột nhiên mở mắt.

 

Tôi giật mình, tránh không kịp, ngượng chín cả người.

 

‘Sao mọi người không ra căng tin mà ăn cơm hộp thế?’ Bác sĩ Lưu đi đến chào hỏi.

 

‘Căng tin ăn ngán rồi.’

 

‘Cơm hộp cũng chán.’

 

‘Đời chẳng còn hy vọng gì.’

 

Cả nhóm than thở chán chường.

 

‘Cơm hộp làm sao mà đủ chất bằng đồ ở căng tin được.’ Bác sĩ Lưu đùa, ‘Chán quá thì tìm bạn gái nấu ăn cho chứ.’

 

‘Với công việc của tụi tôi mà kiếm được bạn gái sao?’

 

‘24 giờ thì 20 giờ ở bệnh viện rồi, có bạn gái cũng bằng thừa.’

 

Một nhóm người đồng loạt nói với giọng đầy phẫn uất.

 

Tôi đứng ở cửa nghe họ trò chuyện, còn Cố Tiêu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Bị hắn nhìn, tôi thấy không thoải mái, đành đi sang bên cạnh, khỏi phải nhìn thấy hắn.

 

‘Cố Tiêu, tối nay cậu đi tụ tập không?’ Bác sĩ Lưu hỏi hắn.

 

Tôi cũng hơi tò mò, ngẩng đầu lên nhìn, hắn lại đang nhìn tôi.

 

Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi có viết câu trả lời à?

 

‘Để xem đã,’ giọng hắn nghe khô khốc, như thể rất mệt mỏi.

 

Lại thức trắng đêm nữa sao?

 

‘À.’ Bác sĩ Lưu có chút thất vọng, nhớ ra điều gì liền gọi tôi vào, ‘Gia Gia, vào chào mọi người đi.’

 

Tôi đành cắn răng bước vào.

 

‘Đây là?’

 

‘Em gái bác sĩ Lưu à? Đẹp thế?’

 

‘Giới thiệu đi chứ!’

 

Một nhóm bác sĩ lập tức bỏ hộp cơm xuống, đồng loạt nhìn tôi.

 

Tôi thấy hơi lúng túng.

 

‘Chào mọi người, tôi là Trần Gia.’ Tôi cố gắng giới thiệu một cách tự tin.

 

‘Chào em, anh là Trần Kiến Vĩ.’ Một bác sĩ nam đứng lên định bắt tay tôi.

 

Tôi nhìn sang Cố Tiêu, sắc mặt hắn đen lại.

 

‘Tránh ra.’ Bác sĩ Lưu gạt tay anh bác sĩ kia. ‘Đây là bạn đại học của bác sĩ Cố.’

 

‘Cố Tiêu, cậu giấu bạn xinh thế mà không giới thiệu tụi này?’

 

‘Ơ, em gái, anh là…’ Một bác sĩ khác đứng lên định tự giới thiệu.

 

Cả nhóm bắt đầu trêu đùa rôm rả.

 

Đột nhiên Cố Tiêu đứng dậy, cầm hộp cơm chen qua khoảng trống giữa tôi và các bác sĩ, rồi như nghĩ đến điều gì đó, hắn dừng lại.

 

‘Cô ấy có thai rồi, đừng có nghĩ nữa.’

 

Tôi: !

 

Mang thai đâu phải chuyện gì ngại ngùng, nhưng bị hắn nói thế lại thấy xấu hổ không chịu nổi.

 

Tôi thấy vài bác sĩ liền thu tay lại, ngượng đến độ co quắp ngón chân.

 

‘À, không nhìn ra luôn đó.’

 

‘Dáng đẹp thế này, thật không nhìn ra.’

 

‘Đừng để ý, em gái nhé.’

 

‘Phải đó, thai được ba tháng rồi.’ Bác sĩ Lưu cười nói.

 

Sau đó quay sang nói nhỏ với tôi: ‘Mấy ông bác sĩ này vậy đấy, ngày ngày ở bệnh viện, thấy một người đẹp là như phát hiện ra lục địa mới.’

 

‘Vâng.’

 

‘Có chuyện gì tìm tôi, ra ngoài nói.’ Cố Tiêu đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng.

 

Tôi: ? Ai đi tìm hắn chứ.

 

‘Tôi đâu có tìm anh, chỉ là tình cờ thôi.’ Tôi cười đáp.

 

Mặt hắn thoáng nét khó chịu.

 

Nhưng tôi mặc kệ.

 

Nói xong, tôi chào tạm biệt bác sĩ Lưu, ‘Tôi đi trước nhé.’

 

‘Mọi người ăn từ từ, vất vả rồi.’ Tôi vẫy tay chào mấy bác sĩ rồi quay người ra ngoài.

 

Tôi bước vào thang máy, hắn cũng đi theo.

 

Cũng chẳng nhìn tôi, cũng chẳng nói gì.

 

Không nói thì thôi, tôi cũng giữ im lặng.

 

Vài giây sau, hắn khẽ liếc nhìn tôi, ‘Hôm nay đi khám gì vậy?’

 

Hừ, cuối cùng hắn cũng nhớ ra còn có một đứa bé.

 

Tôi cười lạnh trong lòng.

 

‘NT.’ Tôi trả lời ngắn gọn.

 

‘Có vấn đề gì không?’ Hắn lại hỏi.

 

‘Không.’

 

Không khí lại rơi vào im lặng.

 

Tôi nhớ lại lúc trước khi yêu nhau, hắn cũng như vậy, nói chuyện ít như vàng, lời ít đến mức muốn chết.

 

Mỗi lần để tránh lặng thinh, tôi đều phải cố tìm chủ đề nói chuyện.

 

Giờ thì khác rồi, tôi không còn muốn ép mình nữa, lạnh thì lạnh thôi.

 

Sau bao nhiêu cú vấp ngã với cuộc đời, chẳng ai bắt mình phải chiều chuộng ai, tôi sống vẫn chưa dễ dàng gì, không cần tự làm khổ mình thêm.

 

Cứ thế, hắn theo tôi ra đến bến xe buýt.

 

Hắn vẫn theo tôi, cũng không nói gì.

 

‘Chẳng phải em bảo đi xe buýt khó chịu sao?’ Hắn nhìn chiếc xe buýt đông nghẹt, cau mày.

 

‘Tôi thấy đi làm cũng khó chịu, nhưng vẫn phải làm.’ Tôi bình tĩnh đáp rồi quay người lên xe buýt.

 

Hắn đúng là không biết đến cuộc sống của người thường mà.

 

Tôi không đi BMW, chẳng lẽ vì tôi không thích bốn bánh?

 

Lương tôi một tháng 4500, cộng cả trợ cấp mới chưa đến 7000, thuê căn hộ một phòng hết 1500, chi phí sinh hoạt mất 2000.

 

Còn lại 3500, tôi gửi về cho mẹ 2000, mỗi tháng lại phải đi khám thai, khó mà để dư ra được mấy trăm.

 

Hắn hỏi tôi sao phải đi xe buýt?

 

Vì nghèo.

 

Từ khi giận nhau với hắn, tôi cũng chẳng dám mở miệng xin tiền.

 

Đang nghĩ thì nhận được tin nhắn trên điện thoại.

 

Chuyển khoản 3000.

 

Nhìn dòng chuyển khoản của Cố Tiêu, tôi do dự vài giây rồi vẫn nhận.

 

Tôi thấy nhận tiền từ hắn làm mình có vẻ thiếu kiên cường, nhưng cuộc sống dạy tôi rằng, người ta phải sống đã rồi mới bàn đến chuyện lòng tự trọng.

 

Cuối cùng, hắn cũng giữ lời, nhớ ra phải chuyển cho tôi 3000 mỗi tháng.

 

Tôi lí nhí nhắn lại một câu, ‘Cảm ơn.’

 

Hắn không trả lời.