Tối đó, khi tôi tắt đèn, vừa mới chui vào chăn chưa được bao lâu thì cảm giác có một thứ nhỏ xíu bò lên người.
Trong bóng tối, giọng nói khe khẽ của Kỳ Kỳ vang lên, ngập ngừng mà kiên định:
“Con sẽ bảo vệ mẹ.”
Mất một lúc tôi mới nhận ra, con bé đang nhắc đến chuyện tôi bảo sợ bóng tối khi nãy.
5.
Sáng hôm sau thức dậy, không ngoài dự đoán, chân tay tôi ê ẩm, cả người như vừa bị đè bẹp suốt đêm.
Chồng tôi bày bữa sáng lên bàn, trêu chọc:
“Tối qua chắc em phải vật lộn với hai cô nhóc cả đêm rồi chứ gì?”
Tôi nhìn sang Kỳ Kỳ, cười:
“Cũng đúng. Đánh trận với yêu quái mà.
Nếu không có người bảo vệ, chắc em toi rồi.”
Kỳ Kỳ vội quay mặt đi, tránh ánh mắt tôi, nhưng vành tai lại đỏ ửng lên từng chút một.
Buổi chiều, tôi đưa hai đứa nhỏ ra trung tâm thương mại mua sắm đồ dùng sinh hoạt.
Trên đường, tôi tranh thủ hỏi sở thích về phong cách phòng ngủ của mỗi đứa.
Không ngoài dự đoán — Nhuyễn Nhuyễn mê mẩn phòng công chúa lộng lẫy, còn Kỳ Kỳ thì thích kiểu đơn giản, yêu cầu duy nhất là phải có một giá sách thật to.
Đến lúc chọn phòng, để đảm bảo công bằng, tôi cho hai đứa bốc thăm.
Kết quả: Kỳ Kỳ bốc được phòng đối diện phòng tôi, còn Nhuyễn Nhuyễn ở phòng kế bên Kỳ Kỳ, hai đứa cùng chia một ban công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi nhà sửa sang xong xuôi, dù có phòng riêng nhưng hai bé đã quen ngủ cùng tôi, mãi tận nửa năm sau mới bắt đầu chuyển về phòng của mình.
------
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.
Thoáng cái, năm năm đã qua, hai đứa con gái tôi cũng lần lượt bước vào cấp hai.
Trong khoảng thời gian đó, Kỳ Kỳ và Nhuyễn Nhuyễn sống với nhau khá yên ổn.
Dù đôi khi có va chạm nhỏ, nhưng đều nhanh chóng được giải quyết.
Chỉ có một điều khiến tôi luôn canh cánh—Kỳ Kỳ dường như chưa bao giờ thật lòng thích Nhuyễn Nhuyễn.
Cô bé luôn giữ khoảng cách, rất hiếm khi chủ động tiếp cận hay gần gũi.
Chồng tôi cũng đã vài lần kéo tôi ra nói chuyện riêng, hỏi tôi định làm sao.
Dù cùng sống dưới một mái nhà, nhưng hai chị em cư xử chẳng khác nào người dưng.
Đến cái ban công chung cũng được chia đôi rõ ràng: một bên đặt ghế dài và chậu cây, bên kia bày đồ chơi với ghế nhựa nhỏ.
Thỉnh thoảng, Nhuyễn Nhuyễn sẽ gọi “chị ơi” đầy thân thiện. Nhưng Kỳ Kỳ thì ngược lại, nếu không cần thiết thì tuyệt đối không gọi, có gọi cũng chỉ gọi tên.
Tôi luôn cố gắng trấn an chồng, bảo là không sao đâu.
Nhưng những lần cố gắng hàn gắn, giảng hoà đều không thành công, khiến tôi từng phải quay lại cô nhi viện hỏi chuyện viện trưởng.
Lúc đó tôi mới biết:
Ở cô nhi viện, hầu hết các bé và cả các bảo mẫu đều thương Nhuyễn Nhuyễn.
Còn Kỳ Kỳ, vì tính cách lạnh lùng khó gần, chẳng ai ưa.
Khi hai đứa có xích mích, mọi người luôn khuyên Kỳ Kỳ nhường nhịn, vì con bé lớn tuổi hơn.
Nghĩ đến đó, tôi chợt thấy nhức đầu.
Không trách sao con bé lại luôn dè chừng và xa cách đến vậy.
Tôi còn chưa kịp nghĩ tiếp xem phải làm gì để hàn gắn mối quan hệ của hai chị em, thì trước mắt tôi, dòng chữ quen thuộc trong suốt năm năm qua lại bất ngờ xuất hiện:
【Tốt quá rồi! Nam chính sắp xuất hiện! Cuối cùng Nhuyễn Nhuyễn cũng có người bảo vệ rồi!】
【Tôi tuyên bố, chính thức bước vào tuyến cốt truyện chính! Chính là mối tình tay ba tôi thích nhất đây!】
【Ngày nào cũng thấy nữ phụ độc ác bắt nạt Nhuyễn Nhuyễn, mà tay tôi lại không thể đ.ấ.m xuyên qua màn hình.
Giờ thì hay rồi, nam chính mà đến, nữ phụ nhất định sẽ mê mệt, rồi bị nam chính tạt gáo nước lạnh cho mà xem!】
Nữ phụ? Nam chính? Tình tay ba?
Tôi ngồi đờ ra trước làn sóng bình luận, phải mất một lúc mới hoàn hồn lại.
Hai đứa con gái bé bỏng của tôi… mới chỉ học cấp hai thôi mà?