Gia Đình Tôi Không Cần Kịch Bản

Chương 4



6.

Hôm đó là thứ Tư. 

Lớp bảy tan học lúc tám giờ tối. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Vì nhà chỉ cách trường khoảng mười phút đi bộ nên bình thường tôi không đến đón hai đứa.

Nhưng vì muốn tìm hiểu tình hình, hôm nay tôi quyết định ra cổng trường từ sớm để “canh chừng”.

Tôi muốn xem thử—là đứa nào dám bén mảng đến gần mầm non nhỏ bé của nhà tôi!

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, tôi lập tức nép mình sau một xe đẩy bán bánh kếp ngay gần cổng.

Một đám học sinh cấp hai ùa ra khỏi trường như ong vỡ tổ.

Người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Kỳ Kỳ. 

Con bé dậy thì sớm, mới mười ba tuổi đã cao tới một mét sáu lăm, vóc dáng lại cao ráo mảnh mai, nổi bật hẳn trong đám đông.

Vừa bước ra khỏi cổng, con bé liền lấy tai nghe có dây trong túi ra, đeo lên tai, nhét tay vào túi áo và thẳng hướng về nhà mà đi, chẳng thèm liếc ngang ngó dọc.

Biết rõ hai đứa vốn chẳng thân thiết, nên tôi cũng không ngạc nhiên khi thấy con bé không đi cùng Nhuyễn Nhuyễn.

Màn hình trước mắt lại ngập tràn dòng chữ chạy vùn vụt, mọi người đang lo sốt vó vì hành động bất thường của tôi hôm nay, sợ tôi phát hiện ra “mối tình đầu” của Nhuyễn Nhuyễn rồi ra tay “đánh tan uyên ương”.

Dựa theo những lời gợi ý trong bình luận, chẳng mấy chốc, tôi cũng nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn.

Con bé buộc tóc hai bên thành hai b.í.m nhỏ, đeo cặp sách, đang lặng lẽ đi về phía trước. Sau lưng là một nam sinh cao lớn, bước đi chậm rãi.

Dòng chữ trước mắt lập tức “nổ tung” vì phấn khích. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ai nấy đều xuýt xoa khen nam chính đẹp trai, bảo rằng trông hai đứa thật xứng đôi.

Nhưng chỉ một đoạn đường ngắn thôi, cậu bạn tên Giang Thần ấy đã kéo tóc Nhuyễn Nhuyễn năm lần, giật dây cặp ba lần, và còn hai lần chạy vượt lên trước mặt cô bé, rõ ràng là muốn gây sự chú ý.

Dân mạng thì bắt đầu “quắn quéo”:

【Quả nhiên thích một người là phải luôn tìm cách thu hút sự chú ý của người đó!】

【Trời ơi, đúng kiểu chiều cao lệch đáng yêu, cảm giác couple bùng nổ luôn!】

【Nhưng tôi thấy hình như Nhuyễn Nhuyễn nhà mình hơi khó chịu thì phải...】

【Thì đó, con gái là thế mà, ngoài mặt lạnh lùng chứ trong lòng chắc đang nở hoa rồi ấy chứ!】

Tôi nhìn những dòng chữ đang “phát cuồng” trước mắt mà tối sầm mặt lại.

Đẹp trai thì sao chứ?

Không thấy con gái tôi đang đầy vẻ khó chịu à?

Mà cũng nỡ lòng nào đi "đẩy thuyền" kiểu này?!

Lúc này, hai đứa đã đi đến ngã rẽ gần trường.

Thấy Giang Thần vẫn lẽo đẽo theo sau, bộ dạng rõ ràng là muốn đưa Nhuyễn Nhuyễn về tận nhà.

Tôi không chịu nổi nữa, vừa định bước lên "xử lý" thì...

Từ một góc khuất bên đường, một bóng người mảnh khảnh bỗng bước ra.

Giọng lạnh như băng vang lên:

“Tránh xa cô ấy ra.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com