Theo lời của bình luận, sau mấy lần bị bẽ mặt, Giang Thần đã về nhà cầu cứu ba mình.
Mà lạ lùng là: thay vì phê bình, ba cậu ta lại tỏ ra vô cùng tự hào, cảm thấy việc con trai nhỏ tuổi đã biết yêu đương là rất bản lĩnh.
Thế rồi ông liền truyền lại bí quyết năm xưa theo đuổi mẹ Giang Thần: Con gái ai mà chẳng thích lời ngọt ngào, thích được tặng quà, thích hoa tươi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Giang Thần như được khai sáng, hí hửng đem những “tuyệt chiêu tình trường” của ba ra áp dụng ngay lập tức.
Cậu ta liên tục quan tâm hỏi han Nhuyễn Nhuyễn, mua bữa sáng, mang nước đường đỏ, thậm chí còn chủ động đề nghị kèm thêm mấy môn xã hội mà Nhuyễn Nhuyễn học yếu.
Thái độ của Nhuyễn Nhuyễn với cậu ta cũng dịu đi trông thấy.
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì cũng không có gì nghiêm trọng, bởi Nhuyễn Nhuyễn sau nhiều ngày được tôi "huấn luyện đặc biệt" đã xác lập rõ ràng nguyên tắc: trước khi vào đại học tuyệt đối không yêu đương.
Tôi vẫn rất tin tưởng con bé có thể kiên định với lựa chọn ấy.
Nhưng rồi chẳng mấy chốc, tôi không còn cười nổi nữa.
Không biết từ khi nào, Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu có những biểu hiện rất kỳ lạ.
Vừa về đến nhà là khóa trái cửa phòng, ngoài lúc ăn cơm thì hầu như không ra ngoài.
Thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên tiếng cười “khúc khích khúc khích”, ngọt ngào mà mơ hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lần tôi gọi con ra ăn trái cây, thấy tóc tai rối bù, mặt mày đỏ ửng.
Ngay cả lúc ngồi với cả nhà, con bé cũng hay bật cười một mình, chẳng ai hiểu vì sao.
Như thể… một cô gái nhỏ vừa biết yêu.
Cộng thêm mấy bình luận mấy hôm nay cứ khen tới tấp: Nhuyễn Nhuyễn với Giang Thần ngày càng thân thiết.
Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông báo động.
Chẳng lẽ tên nhóc Giang Thần kia lại giỏi đến mức vượt qua được lớp phòng thủ tinh vi mà tôi dày công thiết lập cho Nhuyễn Nhuyễn?
Tôi thử nhìn vào phần bình luận để dò xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng lần này ngay cả bình luận cũng không biết.
Sau từng ấy năm “sống chung”, tôi hiểu rõ: bình luận không phải toàn tri toàn năng. Góc nhìn của nó bị giới hạn bởi người điều khiển phía sau.
Cũng giống như những buổi livestream chương trình thực tế: thấy gì, biết gì, đều do ê-kíp cho xem.
Tôi bắt đầu rơi vào thế khó.
Tôi không muốn để Nhuyễn Nhuyễn vướng vào yêu đương quá sớm, nhưng cũng không thể xử lý một cách cứng nhắc khiến con bé tổn thương, rồi sau này lại khép lòng, sợ hãi chuyện tình cảm.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định bắt đầu từ Kỳ Kỳ.
Thứ nhất, vì hai đứa bằng tuổi, học cùng trường. Dù nhỏ tuổi, Kỳ Kỳ lại là đứa có chính kiến, sắc sảo và tỉnh táo hơn người.
Thứ hai, nếu mượn được cơ hội này để kéo hai chị em xích lại gần nhau thì lại càng đáng để thử.