Nghe tôi trình bày một cách nhẹ nhàng, Kỳ Kỳ nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Con nghĩ chắc không phải vì chuyện đó đâu.
Tên Giang Thần kia dù nhìn cũng ra dáng đấy, nhưng Nhuyễn Nhuyễn chắc không thích cậu ta đâu.”
Tôi đầy lo lắng:
“Nhưng gần đây con cũng thấy rồi mà, Nhuyễn Nhuyễn có nhiều biểu hiện lạ.
Mẹ cứ cảm giác con bé đang giấu mẹ chuyện gì đó.”
Kỳ Kỳ thở dài, rồi quay về phòng lấy điện thoại của mình.
Mở máy, lướt vài cái, con bé đưa cho tôi xem.
Tôi vừa cầm lấy đã nhận ra đó là một đoạn tin nhắn.
Tên người nhắn là “Giang Thần”.
Tôi lướt sơ qua vài dòng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Trời ơi, tin nhắn dài đến mức cuộn mãi không hết.
Mà đa phần là do Giang Thần chủ động nhắn trước.
Lúc này, phần bình luận lại sôi nổi hẳn lên:
【Tôi đã nói rồi mà, nữ phụ cuối cùng vẫn không thoát được định mệnh yêu nam chính!】
【Khoan đã… chẳng lẽ nam chính lại thích nữ phụ thật? Vậy còn CP của tôi thì sao đây?!】
【Cứ toàn yêu đương yêu đương, mấy người không thấy tên nam chính này chẳng xứng với hai đứa nhỏ nhà tôi tí nào à?】
【Ủng hộ cả ba mẹ con độc lập toả sáng, không cần ai hết!】
【Còn người mẹ online của tụi mình nữa, ba người cùng độc lập, tuyệt nhất luôn.】
Tôi nhìn những dòng chữ trước mắt mà tay có chút run run.
Thật ra, từ một năm trước, để tránh cái gọi là “mạch chính cốt truyện”, tôi đã quyết định đổi trường cấp hai cho cả Nhuyễn Nhuyễn và Kỳ Kỳ vào phút chót.
Khi thấy bình luận nói rằng nam chính—Giang Thần—vẫn đang học ở trường cũ trong kịch bản gốc, tôi đã thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hoá ra… tôi đã mừng quá sớm.
Vì chưa tới mấy tháng sau khai giảng, Giang Thần đã chuyển trường. Chính là chuyển sang đúng ngôi trường của hai đứa con tôi.
Đây hoàn toàn là tình tiết không có trong mạch truyện gốc.
Một cơn choáng nhẹ ập tới. Tôi bỗng thấy hoa mắt chóng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chẳng lẽ cái gọi là “kịch bản định mệnh” này mạnh đến thế?
Dù tôi có cố gắng thế nào, vẫn không thể thay đổi được điều gì sao?
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Kỳ Kỳ kéo tôi trở lại thực tại.
“Người đang nhắn tin với Giang Thần đúng là con, nhưng là con mượn danh Nhuyễn Nhuyễn để nhắn.”
“Cái gì cơ?”
Tôi ngơ ngác.
Mượn danh là sao?
Ánh mắt Kỳ Kỳ hơi tránh đi.
“Chẳng có gì đâu.
Chẳng qua là con thấy Giang Thần cứ bám lấy con bé mãi nên mới kêu Nhuyễn Nhuyễn đưa cậu ta cho con xử lý.
Con dùng danh nghĩa của Nhuyễn Nhuyễn để nhắn cho cậu ta mấy câu đại khái.
Mà nói trước nhé, con đâu có tự nguyện.
Cũng tại ngày nào con bé cũng làm bộ mặt khổ sở đáng thương trước mặt con. Chứ nếu không, con còn lâu mới giúp.”
Tôi sững lại. Hoá ra là vậy.
Kỳ Kỳ khẽ ho.
“Với lại mẹ nhìn đi, con chỉ trả lời lúc cậu ta hỏi bài thôi.
Mấy tin linh tinh khác con đều làm lơ.”
Tôi lướt lại một lượt—đúng là thật.
Tôi hoàn toàn yên tâm hơn hẳn.
“Nhưng mà… Nhuyễn Nhuyễn không phải đã từ chối Giang Thần rồi sao?
Sao không đơn giản là chặn cậu ta luôn đi?”
Tôi thắc mắc.
Nghe tôi hỏi xong, vẻ mặt Kỳ Kỳ chợt trầm xuống, đôi mắt cũng trở nên khó xử.
Tôi dịu giọng:
“Không sao đâu con. Nếu chưa muốn nói, thì cứ từ từ. Mẹ tin hai đứa.”
Kỳ Kỳ mím môi, như thể đang cân nhắc điều gì rất khó nói. Rồi cuối cùng, con bé thấp giọng:
“Thật ra… Nhuyễn Nhuyễn từng nói với con rằng dù lý trí thì không thích Giang Thần, nhưng không hiểu sao, con bé vẫn cứ bị cậu ta hấp dẫn một cách vô thức."