Gia Lạc

Chương 3



05

 

Tim ta như rơi thẳng xuống vực, nặng nề đến mức khiến ta không sao thở nổi.

 

Cơn đau tựa như lưỡi lửa bùng lên, trong nháy mắt đã thiêu rát cuống họng,  

va thẳng vào màng nhĩ, khiến tai ta ong ong rung động.

 

Giữa tiếng ù ù không dứt, ta nghe chính mình cất giọng châm chọc:

 

“Hay là, ngươi đưa mẹ con nàng ấy về phủ Quận chúa của ta ở?  

Chỗ đó càng an toàn đấy.”

 

Cố Du Minh nhíu mày trầm tư, rồi đáp:  

“Cũng được. Phủ Quận chúa cách xa hoàng thành, hiện tại chưa ai dám vọng động.  

Nếu sau này thế cục càng thêm nguy ngập, ta và nàng cũng có thể đến đó lánh nạn.”

 

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng gương mặt hắn.

 

Đôi mày sắc lạnh, ánh mắt như băng tuyết đè nén.

 

Đây là người mà ta từng dốc lòng yêu thương.

 

Ta không nói lời nào, nhấc chén trà lên, dứt khoát hắt thẳng vào mặt hắn.

 

Bầu không khí vỡ tan, các thị nữ trong phòng đồng loạt quỳ xuống.

 

Cố Du Minh sững sờ, không thể tin nổi nhìn ta.

 

Ta nhếch môi cười nhạt:  

“Chồng Thẩm thị chếc trận, nhưng nhà chồng nàng ấy vẫn còn.  

Cố Du Minh — đừng được voi đòi tiên, đừng tưởng ta không dám.”

 

Giọng ta lạnh như băng:  

“Ngươi không biết xấu hổ, ta cũng chẳng cần giữ mặt mũi cho ngươi.”

 

“Tần Gia Lạc, sao nàng lại nhẫn tâm đến thế!”  

Cố Du Minh tức giận nhìn ta:  

“Nàng thân là người hoàng thất, cao cao tại thượng, mà chẳng có chút thương cảm nào cho quả phụ cô nhi.  

Năm năm trước nàng gặp tai biến, nếu không nhờ ta giúp đỡ, nàng và Thẩm thị bây giờ có gì khác nhau?!”

 

Lời đó như mũi d.a.o đ.â.m trúng nỗi đau sâu nhất trong lòng ta.

 

Vết thương năm năm trước – chưa bao giờ lành.

 

Lời hắn vừa dứt, cơn lạnh nơi đầu gối như quay về,  

ta dường như mất sạch thể diện, mất cả lý trí.

 

Ta chỉ tay ra ngoài cửa, hét lên:

 

“Cút!”

 

Cố Du Minh nhìn ta, ánh mắt lạnh băng đối diện ta trong chốc lát:  

“Nàng đúng là hồ đồ đến cực điểm!”

 

Hắn hất tay áo rời đi, tiếng bước chân lạnh lùng vọng lại.

 

Trà trong chén lay động, lá trà chìm nổi…  

mọi chuyện cũ lại trào dâng trong lòng ta như thủy triều dâng cuộn.

 

06

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Năm thứ mười sáu kể từ khi ta xuyên đến thế giới này,  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

ta gả cho Cố Du Minh.

 

Cố Du Minh xuất thân danh môn vọng tộc,  

là trưởng tử đích hệ, từ nhỏ đã đọc đủ thi thư, tư chất thông minh xuất chúng.

 

Hắn mười tám tuổi tham gia khoa cử,  

liên tiếp đoạt giải nhất kỳ Hương thí, Hội thí,  

đến khi vào Điện thí, chỉ vì tuổi còn quá trẻ, mới bị Thánh thượng điểm làm Thám hoa lang.

 

Từ đó, trở thành Thám hoa trẻ tuổi nhất kể từ khi khai quốc.

 

Năm ấy thiên hạ chưa yên ổn,  

Trấn An Vương vì trì hoãn quân tình khiến Thường Châu thất thủ, bị kết tội và cả tộc bị lưu đày đến Sóc Phương.

 

Ta từ nhỏ đã đính hôn với Tần Nguyên, đích tử thứ hai của Trấn An Vương.  

Sau khi nhà họ Tần gặp nạn, mẫu tộc của ta chạy vạy cầu tình, vô ý khiến Thánh thượng phẫn nộ.

 

Ta từng được Thánh ân che chở vì mồ côi cha từ nhỏ,  

liền quỳ suốt ba ngày trước điện Kiến Chương để cầu xin cho nhà họ Tần.  

Ba ngày sau, ta bị Thánh thượng ban lệnh đi tĩnh tu ở chùa Quy Nguyên.

 

Từ đó, tiền đồ rực rỡ trong quá khứ tiêu tan trong chớp mắt,  

những ngày còn lại, chỉ còn lại đèn thanh và cửa Phật làm bạn.

 

Đúng lúc ấy, Cố Du Minh – tân Thám hoa vừa đăng bảng – lại dâng sớ tấu với Thánh thượng,  

bày tỏ lòng cảm phục đối với tiết tháo của ta,  

nguyện cầu được cưới ta làm chính thê.

 

Hắn là tuổi trẻ anh kiệt, vốn đã lọt vào mắt của công chúa An Nghi – con gái ruột của Thánh thượng.  

Con đường làm quan rộng mở, một bước lên mây,  

nếu cưới công chúa ắt được phò trợ thăng tiến.

 

Mà cung đình ngày xưa, ta và công chúa tình nghĩa sâu đậm.

 

Một bước cầu thân của Cố Du Minh, đã thẳng tay cắt đứt tình cảm bao năm giữa ta và công chúa.

 

Thế nhưng, người đời lại khen hắn là người cao phong lương tiết, trung trinh hiếm có.

 

Ta là người từng trải hai đời,  

lại vừa chịu đả kích lớn bởi cái chếc của Tần Nguyên,  

sớm đã nhìn thấu chuyện hôn nhân, chẳng còn vướng bận.

 

Nhưng mối hôn sự này lại là tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân,  

một tháng sau khi ta xuất giá, mẫu thân vốn bệnh nặng liền mỉm cười nhắm mắt.

 

Từ đó, ta thật sự buông bỏ tất cả.  

Hôn nhân với Cố Du Minh, với ta, chỉ là chuyện ân oán tương đền, không ai nợ ai.

 

Ta cất đi mọi khúc mắc,  

toàn tâm toàn ý làm một hiền thê, chăm lo việc nhà, hiếu kính song thân.

 

Sau khi thành thân, Cố Du Minh “thành thật” nói rõ chuyện Thẩm thị,  

mà sau khi mẫu thân mất, hắn ngày đêm bầu bạn, ta dần dần mở lòng.

 

Tuy rằng tư tưởng và quan điểm giữa ta và hắn có nhiều khác biệt,  

nhưng lúc đó tình cảm đang nồng thắm, những bất đồng đều bị sự dịu dàng che lấp.

 

Cho đến khi—  

phu quân của Thẩm thị qua đời.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com