Gia Lạc

Chương 4



07

 

Hôm ấy là sinh thần của ta,  

vậy mà Cố Du Minh lại ròng rã hai đêm không nghỉ từ kinh thành chạy về Thượng Kê,  

chỉ để sắp xếp nơi ở cho mẹ con Thẩm thị.

 

Cũng chính lúc đó, ta mới bàng hoàng nhận ra,  

tình cảm mà hắn dành cho Thẩm thị xưa nay chưa từng dứt.

 

Thậm chí, khi phu quân của nàng ta còn sống,  

hai người vẫn luôn thư từ qua lại, lén lút không dứt.

 

Sau đó, mọi khúc mắc âm ỉ bao lâu rốt cuộc bùng nổ.

 

Cố Du Minh chất vấn ta đa nghi, hay ghen,  

làm hoen ố tình nghĩa tri kỷ giữa hắn và Thẩm thị.

 

Bị chính người đầu ấp tay gối phản bội,  

ta đã đem một trái tim từng đóng chặt ra để yêu hắn,  

vậy mà nhận lại chỉ là lạnh nhạt và tổn thương,  

há chẳng khiến người ta chếc tâm?

 

Năm năm thành thân, đến giờ đã sớm chán ghét lẫn nhau.

 

*

 

Cố Du Minh lại quay về ngủ ở nội thư phòng,  

mà ta… đã chẳng còn tâm trí đâu mà đau buồn nữa.

 

Loạn quân dưới trướng Tiết độ sứ Sóc Phương ngày một áp sát kinh thành,  

mà quân triều đình được phái đi bình loạn lại liên tiếp bại trận,  

cả hoàng thành rúng động trong nỗi kinh hoàng.

 

Đêm qua, cả phủ Lỗ Dương Vương đã lặng lẽ rời kinh,  

nhưng bị Cấm quân phát hiện, Lỗ Dương Vương bị xử trảm ngay tại chỗ.

 

Chỉ một đêm, khắp nơi người người run sợ, chẳng ai còn cảm thấy an toàn.

 

*

 

Hai ngày sau, giữa đêm khuya,  

ta đột nhiên bị tiếng vó ngựa dồn dập đánh thức.

 

Cố Du Minh dẫn theo thị vệ, tay cầm đèn, bước vội vào phòng:

 

“Một toán loạn quân đã vào thành, bắt đi Thái tử điện hạ.  

Chúng ta phải đi ngay, vòng từ Gia Huy Phường đến phủ Quận chúa!”

 

Ta lập tức xuống giường,  

mang theo bọc hành lý đã chuẩn bị từ lâu,  

cả phủ trong ngoài đã sắp sẵn trận thế,  

mọi người lặng lẽ lên xe từ hậu viện, trong đêm đen không một ánh đèn.

 

Xa xa vang lên tiếng tù và gào rú,  

gió đêm rít lên từng cơn, lúc cao lúc thấp,  

hệt như lòng người lúc này đang run rẩy, d.a.o động.

 

*

 

Ngồi trong xe ngựa, lòng ta chẳng yên.

 

Đối diện, Cố Du Minh nhíu chặt mày,  

với một người xưa nay luôn tĩnh lặng trầm ổn như hắn,  

đây là biểu cảm hiếm thấy.

 

Lòng ta mềm xuống đôi chút, khẽ mở lời an ủi.

 

Cố Du Minh nhìn ta, trong mắt có phần giằng co, do dự:

 

“Gia Lạc, ta đã chuẩn bị—”

 

Chưa kịp nói hết lời,  

một trận chấn động lớn phía trước cắt ngang lời hắn.

 

Thị vệ lập tức đề phòng, rút kiếm ứng chiến,  

thì thấy có một nhóm người cưỡi ngựa, hộ tống xe ngựa hối hả lao đến.

 

Trên đèn lồng treo ở đầu xe, viết rõ mấy chữ —  

là đồng liêu trong triều của Cố Du Minh.

 

Bọn họ hét lớn:

 

“Loạn quân đã tới Gia Huy Phường! Con đường này không thể đi tiếp!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

08

 

Chiếc xe ngựa lướt ngang qua chúng ta, cuốn bụi mà đi!

 

Ta và Cố Du Minh đưa mắt nhìn nhau —  

Gia Huy Phường vốn ít có hoàng thân cư ngụ, không ngờ loạn quân lại kéo đến nơi này.

 

Ta lập tức hạ lệnh quay đầu xe,  

nhưng đúng lúc ấy, Cố Du Minh bất ngờ nắm lấy tay ta.

 

Tim ta khựng lại một nhịp —  

thanh đao vô hình vẫn treo trong lòng từ khi lên xe, giờ như rơi xuống, cắt sâu vào huyết mạch.

 

Hắn hít sâu một hơi, như thể vừa hạ quyết tâm:

 

"Gia Lạc, Trường Lạc Phường gần sát hoàng cung, mẹ con Thẩm thị cô đơn yếu ớt, ta… không yên lòng."

 

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt sáng rõ,  

tựa như vẫn còn chờ ta cảm thông:

 

"Ta dẫn một nửa hộ vệ đi đón họ.  

Sau đó sẽ đến phủ Quận chúa hội hợp với nàng."

 

*

 

Ta chớp mắt,  

niềm hận bị lưỡi d.a.o cứa rớm m.á.u trong tim cuối cùng cũng trào lên,  

nỗi đắng nghẹn pha lẫn mùi máu, xộc thẳng lên cổ họng.

 

Ta nhẹ giọng hỏi:

 

"Vậy còn ta thì sao?"

 

*

 

"Nàng thân là Quận chúa, hộ vệ của Nội phủ còn tinh nhuệ hơn thường binh,  

bọn họ nhất định sẽ bảo hộ nàng chu toàn."

 

Cố Du Minh như thể đau lòng, quay mặt đi:

 

"Gia Lạc, Trường Lạc Phường quá gần hoàng cung, ta không dám đánh cược..."

 

*

 

"Còn ta thì dám đánh cược à?"

 

Ta bật cười — một tiếng, hai tiếng —  

rồi mạnh mẽ giằng tay khỏi tay hắn.

 

"Gia Lạc, nàng khác nàng ấy—"

 

Bốp!

 

Ta tát thẳng vào mặt hắn.

 

Cố Du Minh không kịp đề phòng, đầu lệch sang một bên, lời định nói nghẹn lại trong cổ.

 

*

 

"Cút!"  

Ta nghiến răng:  

"Nếu ta bình an đến được phủ Quận chúa,  

thì từ nay về sau, cửa phủ sẽ không bao giờ mở đón hai kẻ cẩu nam nữ các ngươi!"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

*

 

Cố Du Minh trầm mặc mấy giây, rồi thấp giọng:

 

"Việc sinh tử, nàng không nên chấp niệm như thế.  

Sau này ta nhất định sẽ quỳ trước mặt nàng, tạ tội chuộc lỗi, mọi điều đều theo ý nàng.  

Ta biết… nàng chỉ đang giận nhất thời.  

Nàng vốn là người mềm lòng..."

 

Hắn đứng dậy, vén rèm xe.

 

*

 

Ta nhìn bóng lưng hắn, từng chữ như c.h.é.m vào xương:

 

"Nếu ngươi bước ra khỏi cỗ xe này,  

thì từ nay trở đi — chúng ta phu thê đoạn tuyệt, ân nghĩa dứt sạch!"

 

Bóng hắn khựng lại trong hai nhịp thở,  

rồi… quyết tuyệt bước xuống ngựa xe.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com