Già Lam Thác

Chương 1



1

 

"Hệ thống, ta muốn về nhà."

 

Hệ thống đã lâu không triệu hồi rất nhanh xuất hiện.

 

"Chủ nhân đã quyết định rồi sao? Cơ hội xuyên qua chỉ có một lần, một khi trở về, sẽ không thể quay lại triều đại mà Phạm Đàn đang ở nữa."

 

Hệ thống thay ta cảm thấy đáng tiếc.

 

Dẫu sao, chính hệ thống đã đưa ta vượt qua ngàn năm thời gian, đến thế giới cổ đại xa lạ này.

 

Gặp gỡ Phạm Đàn, ngông cuồng nghĩ rằng có thể thay đổi kết cục của hắn.

 

Ta cười khổ một tiếng.

 

"Ta đã thử rồi…"

 

Phạm Đàn là cao tăng trong sử sách, mang trong mình Phật cốt, dáng tựa sương tuyết, để lại vô số kinh Phật cho hậu thế, là vầng trăng lạnh lẽo giữa đêm dài, xa không thể với.

 

Vậy mà vì thanh mai thuở nhỏ, hắn lại c.h.ế.t khi mới hai mươi lăm tuổi.

 

Suốt năm năm ở thế giới này, ta đã ghi lại từng chút về hắn, từng ánh mắt, từng nụ cười.

 

Ai ai cũng biết, trong mắt ta chỉ có Phạm Đàn.

 

Vì hắn, ta có thể buông bỏ tất cả.

 

Ta cùng hắn dầm mưa gió, vượt qua những con đường núi trơn trượt gập ghềnh, chỉ để viếng một ngôi chùa cổ ít người ghé đến.

 

Vì thế, ta nhiễm phong hàn, còn ngã gãy một chân.

 

Ta không đọc hiểu những bộ kinh Phật cổ kính khó nhằn, nhưng vẫn sẵn lòng dốc hết gia tài, mua về những quyển sách quý hiếm, chỉ để thấy hắn chắp tay niệm Phật, nở một nụ cười nhạt thoáng qua dành cho ta.

 

Rốt cuộc, vào đêm của năm thứ năm, hắn từ yến tiệc trong cung trở về, trúng độc, cũng phá giới.

 

Hắn cắn môi ta.

 

Tai kề tai, hơi thở hòa quyện.

 

Hắn ôm ta thật chặt, cầu ta đừng rời khỏi hắn.

 

Ta vẫn nhớ rõ Phạm Đàn sau khi tỉnh lại.

 

Mắt đỏ hoe, cả người như vỡ vụn.

 

Chuỗi Phật châu quấn chặt quanh đôi tay nổi gân xanh, tựa như muốn nghiến nát da thịt.

 

Hắn lặp đi lặp lại câu niệm Phật, chưa từng liếc ta lấy một lần.

 

Ta khó chịu, thở hổn hển hai tiếng.

 

Lặng lẽ mặc lại từng lớp y phục.

 

"Phạm Đàn, ta ra ngoài trước..."

 

"Khoan đã!" Hắn nhíu mày, giọng lạnh lẽo gọi ta lại.

 

"Ta đã phá giới, không thể làm tăng nhân nữa."

 

"Ta sẽ cưới nàng."

 

Hắn nói rất nhẹ, nhưng lại vang vọng mãi bên tai ta.

 

Ta ngơ ngẩn đứng rất lâu, mới nhận ra hắn vừa đích thân hứa hẹn điều gì!

 

Bên tai vang lên nhịp tim dồn dập.

 

Cả người, ngay cả huyết mạch, cũng như hóa thành dòng mật ngọt.

 

Ta ngây ngốc suốt từ sớm đến tối, môi vẫn giữ nụ cười ngốc nghếch, tự tay chuẩn bị hôn lễ cùng hắn.

 

Tay mỏi nhừ, dùng nét chữ vụng về viết từng trăm thiếp mời.

 

Dùng từng tấm giấy đỏ, cắt ra vô số chữ "Hỉ".

 

Hoa văn trên hỷ phục, luôn cảm thấy quá tục khí, chẳng xứng với một Phạm Đàn thanh khiết như tuyết, ta lại sửa rồi sửa.

 

Mỗi thứ, ta đều muốn làm tốt nhất.

 

Thế nhưng, hôn sự của chúng ta vẫn phải tạm hoãn.

 

Ta khẽ chạm vào vết sẹo trên bờ vai, đã kết vảy nhưng vẫn đau nhói.

 

Gượng cười, lau đi giọt lệ vô thức tràn ra khóe mắt.

 

Ta tìm đến một chiếc rương gỗ đàn hương.

 

Năm năm qua, tất cả những thứ liên quan đến Phạm Đàn, hỷ phục chưa kịp mặc, những quyển sách ghi lại từng điều về hắn bằng chính tay ta, cùng với chiếc cà sa cũ mà hắn từng khoác, ta đều xếp gọn vào trong.

 

Mười tám tuổi, chính là độ tuổi ngây thơ lãng mạn, tràn đầy mộng tưởng.

 

Ta từng nghĩ rằng hệ thống đưa ta đến bên hắn, hắn rồi sẽ để mắt đến ta, đối đãi với ta đặc biệt hơn một chút...

 

Sau này mới hiểu, lịch sử vốn chẳng thể đổi thay.

 

Dù ta đi theo hắn bao lâu, hắn cũng chỉ nguyện dốc lòng vì Bạch Nguyệt Quang trong tim hắn.

 

"Ký chủ, thật sự không muốn lưu lại sao?"

 

Ta lắc đầu: "Bao lâu nữa thì có thể đưa ta về nhà?"

 

"Năm ngày sau, truyền tống sẽ bắt đầu. Trong năm ngày này, ký chủ có thể từ biệt mọi người thật tốt, đừng để bản thân phải hối tiếc..."

 

2

 

Ta trao chiếc rương cho Tiểu Yêu, nha hoàn đã theo ta suốt năm năm.

 

"Đợi ta rời đi rồi."

 

"Ngươi hãy mang những thứ này, giao cho Tiểu phi nương nương trong hoàng cung. Chỉ có nàng ấy mới xứng đáng giữ gìn nó."

 

Tiểu Yêu ôm lấy rương gỗ, ánh mắt lo lắng đầy nghi hoặc: "Sang cô nương, người định đi đâu? Không ở lại đây, thành thân với Phật tử sao?"

 

Bao năm qua, sự ngưỡng mộ và truy đuổi của ta đối với Phạm Đàn, bọn họ đều thấy rõ trong mắt.

 

"Ngươi muốn đi đâu?"

 

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

 

Ta quay đầu lại, thấy Phạm Đàn đang bước ra từ nội điện.

 

Ánh trăng phủ lên cà sa trắng thuần của hắn, tựa như dát một tầng ánh sáng bạc thanh khiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn, cũng chính là một khung cảnh như thế.

 

Hắn ngồi trên tòa sen, được vạn người ngưỡng mộ, ngón tay thon dài lần chuỗi Phật châu, miệng tụng kinh, cầu phúc cho chúng sinh.

 

Chỉ một ánh nhìn, ta đã chẳng thể dời mắt khỏi hắn nữa.

 

Mà ánh mắt hắn, chưa bao giờ dừng lại nơi ta.

 

"Không đi đâu cả."

 

"Ngươi biết đấy, ta chẳng quen thuộc nơi nào khác ngoài nơi này."

 

Năm năm qua, ta chỉ vây quanh hắn, tìm đủ mọi cách khiến hắn động tâm, mong có thể thay đổi kết cục về sau của hắn…

 

"Chỉ là thu dọn một số thứ không còn cần thiết, nhờ Tiểu Yêu giúp ta vứt đi thôi." Ta nói rất khẽ, như thể chỉ để chính mình nghe thấy.

 

Thanh tẩy những chấp niệm này, ta mới có thể ra đi mà không luyến tiếc.

 

Phạm Đàn không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhìn quanh đại điện giờ đây trống trải.

 

Hắn vốn luôn tĩnh lặng ít lời, chỉ khi cùng ta luận bàn Phật pháp, hoặc khi gặp một người khác.

 

Ánh mắt hắn, mới gợn lên đôi chút d.a.o động.

 

3

 

Buổi tối, có người gấp gáp gõ mạnh vào cổng Phật tự.

 

Ta kinh ngạc nhìn người đang đứng trước cửa, một nữ tử khoác y phục cung nữ.

 

Tiểu quý phi Tiêu Thư.

 

"Tiêu nương nương, sao người lại đến đây?"

 

Tiêu Thư sốt ruột, vội vã bước về phía phòng của Phạm Đàn.

 

Như thể nàng ấy đã từng đến đây nhiều lần.

 

"Phạm Đàn vì ta mà bị thương, ta thật sự không yên tâm về hắn."

 

"Nên ta đã lén trốn khỏi hoàng cung." Nàng kéo lấy tay áo ta, ánh mắt long lanh đầy tinh nghịch. "Ngươi nhất định phải giữ bí mật giúp ta."

 

Ta lặng lẽ đi theo nàng, như một kẻ thừa thãi, cùng bước vào phòng Phạm Đàn.

 

Khoảnh khắc trông thấy nàng, quyển kinh thư trong tay hắn rơi xuống đất, hắn lập tức đứng bật dậy.

 

"Hồ đồ! Sao nàng lại tới đây?"

 

Chưa từng thấy một Phạm Đàn vốn trầm tĩnh lại nổi giận đến thế.

 

Lời trách mắng lạnh lùng của hắn lập tức khiến mắt Tiêu Thư đỏ hoe.

 

Nàng cắn môi, nước mắt long lanh: "Ai bảo chàng vì ta mà chịu thương tổn..."

 

"Ta sợ người khác chăm sóc không tốt, chỉ khi tận mắt nhìn thấy chàng, ta mới có thể an tâm."

 

Ta thoáng sững người.

 

Cảm giác như có ai đó siết chặt trái tim ta, đau đớn đến khó tả.

 

Ta và Phạm Đàn đã có da thịt chi thân (quan hệ), cũng đã định hôn ước, vậy mà trong mắt bọn họ, ta vẫn chỉ là người khác.

 

"Chàng không muốn gặp ta thì ta đi!" Tiêu Thư dỗi hờn, xoay người định rời đi.

 

Phạm Đàn vội đứng lên, chân va vào góc bàn.

 

Hắn chẳng hề để tâm, vẫn lao đến nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thư.

 

Những ngày qua, ta giúp hắn thay thuốc, băng bó, vết thương vừa mới khép lại nay lại rách toạc.

 

Máu thấm đỏ băng vải, hắn không hề hay biết, trong mắt chỉ có Tiêu Thư.

 

Tiêu Thư nhìn chằm chằm vào vết m.á.u nhỏ xuống từ đầu ngón tay hắn, kinh hãi kêu lên, nước mắt trào ra từng giọt lớn.

 

Nàng chẳng bận tâm có ta ở đây, nâng tay Phạm Đàn lên, cẩn thận tháo băng, ngón tay run rẩy giúp hắn bôi thuốc.

 

Ta nhìn thấy rất rõ, băng sương trong mắt của Phạm Đàn dần tan chảy.

 

Vốn chán ghét người khác chạm vào mình, nhưng hắn không rút tay lại.

 

Ngược lại, hắn còn dịu dàng lau nước mắt cho nàng.

 

"Nhược Nhược, đừng khóc nữa."

 

"Ta không đau..."

 

Hồng Trần Vô Định

"Không đáng để nàng vì ta mà mạo hiểm lén xuất cung. Sau này không được làm vậy nữa."

 

Hắn khẽ siết chặt tay, giọng nói rơi xuống nhẹ như gió thoảng: 

 

"Nàng là phi tử của Hoàng thượng, nên ở lại trong cung, bầu bạn cùng quân vương."

 

Nhược Nhược, là nhũ danh của Tiêu Thư.

 

Năm năm qua, hắn chưa bao giờ gọi ta bằng một cái tên thân mật.

 

Vẫn chỉ là Sang Bạch.

 

Có lẽ… đó chính là sự khác biệt.

 

4

 

Ta chợt nhớ đến đêm hôm đó, trong Phật đường tràn ngập hương đàn hương.

 

Ngay cả khi trúng dược, thần trí mê loạn, hắn vẫn cố gắng không chạm vào ta, cà sa trên người chẳng hề xô lệch.

 

Đôi mắt đỏ sậm, chỉ toàn một màu u tối lạnh lùng.

 

Ta chẳng qua, chỉ là một giải dược.

 

Giờ nghĩ lại, khoảnh khắc hắn ôm chặt lấy ta, cầu xin ta đừng rời đi…

 

Cũng chỉ là tâm ma quấy nhiễu.

 

Ảo giác do dược lực gây ra, khiến hắn coi ta là người khác.

 

Ta đã từng ngốc nghếch mà vui mừng, cho rằng hắn chẳng qua chỉ là không giỏi biểu đạt, rằng hắn đã quen thanh tu, nhưng thực ra vẫn có chút cảm tình với ta.

 

Mãi đến khi chứng kiến cảnh hắn và Tiêu Thư bên nhau.

 

Ta mới hiểu được cái lạnh lùng, cái băng giá xa cách đó.

 

Chỉ là dành riêng cho mình ta mà thôi.