Già Lam Thác
5
Ta lặng lẽ lui ra ngoài.
Đầu mũi cay cay, ngước nhìn vầng trăng mờ ảo nơi chân trời xa tít.
Trăng trên cao không thể với tới, vậy cứ để nó treo trên trời đi.
Ta không cần nữa.
Phía sau cánh cửa khép chặt, tiếng khóc nghẹn ngào của Tiêu quý phi vẫn từng đợt truyền ra.
"Phạm Đàn, chàng biết rõ cách khiến ta đau lòng mà!"
"Chàng hận ta sao? Ta tưởng rằng chàng đã đoạn tuyệt tình ái từ lâu rồi..."
"Năm đó nhập cung tuyển phi, ta là bị gia tộc ép buộc! Người ta thực sự muốn gả, chẳng lẽ chàng không biết?"
"Cũng chỉ sau khi ta tiến cung, chàng mới xuống tóc xuất gia."
Ta đưa tay bịt chặt hai tai, không muốn nghe nữa.
Thế nhưng tiếng nức nở của Tiêu quý phi, cùng giọng nói trầm thấp an ủi của hắn, vẫn len lỏi qua từng khe hở, chui vào tai ta, cứa vào lòng ta.
Cuối cùng, tiếng nàng cũng lặng đi.
Rồi sau đó là âm thanh bàn ghế va chạm...
Một lúc lâu sau, Tiêu quý phi bước ra khỏi phòng.
Son môi trên miệng nàng đã lem nhẹ.
Ta rời mắt đi, không cho phép bản thân suy nghĩ lung tung, cũng không để bản thân tiếp tục đau lòng vì những chuyện chẳng còn liên quan đến ta.
Còn năm ngày nữa…
Năm ngày nữa, ta sẽ rời khỏi nơi này.
Sẽ không bao giờ quay lại.
Tiêu Thư mỉm cười, dung nhan yêu kiều nhưng lại khiến ta thấy chói mắt.
Nàng cố ý tiến lại gần, đưa một lọ thuốc vào tay ta.
"Ngươi cũng biết, thân phận quý phi, ta không thể thường xuyên xuất cung."
"Nên nhờ ngươi chăm sóc Phạm Đàn nhiều hơn. Chàng ấy tính khí lạnh nhạt, xa cách mọi người, làm phiền Sang cô nương nhẫn nhịn chàng thêm một chút."
Nàng nói như thể đang giới thiệu một vật sở hữu của mình.
Mà ta, danh nghĩa là "vị hôn thê" của hắn, lại bị nàng dùng từ làm phiền.
So với bất cứ lần thất vọng nào trước đây.
Lần này, ta lại bình tĩnh đến lạ.
Ta lặng lẽ nhận lấy lọ thuốc trong tay nàng, khẽ gật đầu.
Phạm Đàn đuổi theo ra ngoài, sắc mặt hắn có chút căng thẳng.
Đột nhiên, ta lại muốn bật cười.
Hắn cho rằng ta sẽ làm khó Bạch Nguyệt Quang hắn vẫn giấu trong tim ư?
Nhưng ta có tư cách gì chứ?
"Ta và Tiêu quý phi không có gì cả, nàng ấy chỉ vì mang ơn ta cứu mạng mà đến đây."
Lần đầu tiên, Phạm Đàn mở lời giải thích với ta.
Ánh mắt ta rũ xuống, vừa hay nhìn thấy trên áo cà sa trắng tinh của hắn.
Một dấu son môi đỏ rực.
Nổi bật như một đóa hải đường kiều diễm, in dấu trên bờ vai hắn.
Ta vẫn không nhịn được mà nghẹn lại trong lòng.
"Có vẻ như… quý phi nương nương đã an ủi chàng rất tốt."
Phạm Đàn cũng chú ý đến dấu son ấy, sắc mặt thoáng thay đổi.
Hắn nhíu mày, dùng sức lau đi.
"Sang Bạch, không phải như nàng nghĩ đâu." Giọng hắn lại trở nên bình lặng, mang theo chút bất đắc dĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Như thể ta đang vô lý làm càn.
"Quý phi bị bàn ghế vướng chân, suýt ngã, ta chỉ đỡ nàng ấy một chút. Vết son trên môi nàng ấy vô tình chạm vào áo ta mà thôi."
Ánh mắt Phạm Đàn lạnh nhạt, nhìn chằm chằm vào ta.
Ở bên hắn nhiều năm như vậy, ta vốn đã chẳng có chút cảm giác an toàn nào.
Bởi vì ta là kẻ xuyên đến vì hắn, mà hắn chẳng hề hay biết...
Các nữ tín đồ trong viện luôn đố kỵ ta, coi ta là yêu nữ mê hoặc Phật tử, hủy hoại đạo hạnh của hắn.
Ta vẫn nhớ dáng vẻ hắn khi ấy, tựa tuyết trắng nơi núi cao, lạnh lẽo nhưng mang theo sự từ bi.
Hắn nói từng câu từng chữ:
"Lòng ta hướng Phật, sẽ không bao giờ thay đổi. Cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà đắm chìm trong hồng trần."
Ta đứng ngoài cổng Phật tự, nghe xong lời đó, không bước vào nữa.
Lúc hắn tìm thấy ta, mắt ta đã khóc đến sưng đỏ.
Hàng lông mày của hắn sâu thẳm, nhưng không hề có chút d.a.o động nào, cũng không hề an ủi ta.
Chỉ khi ta khóc đến mức nấc lên, hắn mới bình tĩnh nói:
"Ta đã làm xong đồ chay, nếu không về thì sẽ nguội mất. Mà đồ chay nguội rồi thì không ngon đâu."
Chỉ một câu nói như thế, ta đã bị hắn dỗ dành.
Khi tín đồ nghi ngờ ta, hắn không đứng ra nói giúp lấy một lời.
Nhưng khi liên quan đến danh dự của Tiêu quý phi, hắn lại gấp gáp đến vậy.
Ta khẽ nhắm mắt, che giấu sự ửng đỏ nơi khóe mắt.
Đã sắp đi rồi, còn so đo làm gì nữa?
"Phạm Đàn, ta tin chàng."
"Ta tin rằng giữa chàng và Tiêu quý phi, thật sự không có gì cả."
7
Ta lấy từ trong tay áo ra thứ cuối cùng thuộc về Phạm Đàn.
Là một chuỗi Phật châu huyết bồ đề.
Lần đầu tiên ta bị hệ thống đưa đến thời đại này, từ trên trời rơi xuống, trên người vẫn còn mặc bộ y phục kỳ quái.
Dân chúng xôn xao bàn tán, báo quan, muốn bắt ta về thẩm vấn.
Ta trốn chui trốn lủi, cho đến khi nhìn thấy hắn.
Ngồi trên tòa sen, không vướng bụi trần, giảng kinh cầu phúc.
Chờ đến lúc hắn chuẩn bị quay về Phật tự, ta mới xuất hiện trước mặt.
"Phật tử đại nhân, có thể cứu ta một lần không?"
"Ta nhất định sẽ báo đáp ngài!"
Phạm Đàn không nói gì, chỉ lặng lẽ để ta trốn vào trong kiệu.
Kiệu không lớn, ta và hắn sát lại gần nhau.
Hơi lạnh trên người hắn, cùng cà sa vương mùi đàn hương khẽ lướt qua mặt ta, làm trái tim nhỏ bé của ta rối loạn không thôi.
Lúc rời đi, hắn tháo chuỗi Phật châu trên cổ tay, đưa cho ta.
"Đây là tín vật của ta. Người của quan phủ nhìn thấy, sẽ không làm khó nàng."
"…"
Hồng Trần Vô Định
Ngón tay ta khẽ vuốt ve từng hạt Phật châu ấm mịn trong lòng bàn tay.
Dù còn bao nhiêu lưu luyến, cũng đã đến lúc phải cắt đứt.
Ngày cuối cùng trước khi rời đi, ta tìm đến Phạm Đàn.
Ta đưa chuỗi Phật châu từng theo hắn không rời ra trước mặt hắn.
Ban đầu, ta định đặt nó vào rương cùng những thứ khác, nhưng nghe nói đây là di vật mà sư phụ hắn để lại.
Suy nghĩ một chút, ta vẫn quyết định tự tay trả lại cho hắn.
"Chuỗi Phật châu này quá quý giá, ta không cần nữa, vẫn nên trả lại cho chàng."