Trong dòng chảy lịch sử, triều Bắc Tề chỉ tồn tại vỏn vẹn hơn trăm năm.
Sau khi Tiêu gia bị diệt, Hoàng đế thu hồi binh quyền, nhưng lại sủng tín hoạn quan và gian thần.
Gió nổi lên, thiên hạ vẫn rơi vào loạn thế.
Chu Đạo Trần lật qua lật lại con d.a.o ngắn trong tay, lưỡi d.a.o được chuốt bén bằng m.á.u tươi, đôi mắt đào hoa nhuốm sắc đỏ, cuồng loạn mà ngang tàng:
“A Sang, có muốn cùng ta đánh cược một ván không?”
“Lấy thân nhập cục, thành bại do trời định.”
"Thành vương, hay bại thành cốt."
Chu Đạo Trần được Hoàng đế sủng ái, có thể tự do ra vào cung cấm mà chẳng cần cởi giáp, trong tay còn nắm giữ binh quyền cấm quân.
Nơi nội điện, phía sau từng lớp trướng màn chồng chất.
Đi theo hắn đã lâu, lá gan của ta cũng không nhỏ nữa.
“Chàng điên rồi!”
“Ta không điên.” Hắn thản nhiên xoay người, nhẹ nhàng lau vết m.á.u b.ắ.n trên mu bàn tay ta.
“A Sang, ta còn một cái tên khác, gọi là Chu Diễm.”
“Mẫu thân ta là nô lệ thấp hèn trong Tân Giả Khố, bị tên cẩu Hoàng đế này ép buộc khi say rượu. Sau khi sinh ta ra, sợ bị Hoàng hậu phát giác trách phạt, liền vứt ta cho hoạn quan, nhận làm nghĩa tử.”
Đôi mắt đào hoa của Chu Đạo Trần lúc này lạnh lẽo như ngọc bích, đen tối đến mức không lọt nổi một tia sáng.
“A Sang, nàng từ nghìn năm sau đến, đọc qua sử sách, hẳn đã biết đám nghĩa tử trong tay hoạn quan sống những ngày tháng như thế nào.”
“Kẻ thông minh cầm đao, kẻ đẹp đẽ thành nam sủng.”
"Ta đã sớm muốn g.i.ế.c sạch bọn họ rồi!"
Chu Diễm...
Cái tên này, là hoàng đế khai quốc của triều đại tiếp theo, Đại Chu.
Sao hắn không nói sớm?
Ván này chính là trời ban cho ta bài tẩy mạnh nhất!
“A Sang?” Hắn tưởng ta bị dọa đến ngây người, gọi ta hai tiếng.
“Nàng sợ rồi?” Đôi mắt đào hoa thoáng qua chút ngập ngừng.
Ta nhếch môi cười:
“Sợ cái gì? Chàng chắc chắn sẽ thắng!”
Sáu năm chiêu binh mãi mã, chinh chiến thiên hạ, mở rộng giang sơn.
Ta theo Chu Diễm, một lần nữa đặt chân vào hoàng cung Bắc Tề năm xưa.
Nhưng lần này, hắn là Hoàng, ta là Hậu.
Ngày đại điển phong hậu.
Vượt qua tường cung sắc đỏ, ta lờ mờ thấy một bóng dáng áo trắng thuần khiết giữa dòng người tấp nập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn đứng đó, hướng về phía ta, chắp tay trước ngực, cúi đầu bái ba lần.
Hồng Trần Vô Định
Là từ biệt, cũng là chúc phúc.
Ta đưa tay che trước ngực, chẳng nhớ ra điều gì, chỉ cảm thấy nơi đó mơ hồ nhói đau.
Ký ức đã quên, nhưng thân thể vẫn còn nhớ.
Giống như vết sẹo nơi bờ vai ta.
Không nhớ nó lưu lại vì ai, nhưng mỗi khi chạm đến, vẫn đau đến thấu tim.
Chu Đạo Trần từ phía sau bịt mắt ta lại.
Hắn kéo ta vào tẩm cung vắng người.
Trước khi ta kịp mở mắt, hắn đã đặt lên môi ta một nụ hôn nóng bỏng, hơi thở nóng rực càn quét mọi giác quan.
“A Sang, thiên hạ đã định...”
“Chúng ta cũng nên có một hài tử rồi.”
2
Tin tức Phạm Đàn viên tịch truyền đến.
Chén trà quan diêu trong tay ta khẽ rung nhẹ.
Vài giọt trà nóng tràn khỏi miệng chén, rơi xuống mu bàn tay, bị ta lặng lẽ lau đi.
“Giang Nam gặp lũ lụt, Phật tử đã cứu không ít người.”
“Lần cuối cùng, sau khi đưa được một đứa trẻ ra ngoài, Phật tử chứng kiến thiên tai thảm khốc, dân chúng ly tán, liền ôm bao cát bùn nhảy xuống dòng nước xiết, lấy thân lấp đê, từ đó không còn nổi lên nữa.”
“Đã phái nhiều đợt người lặn xuống, nhưng nước xiết quá mạnh, không thể vớt được...”
—Xương cốt cũng chẳng còn.
Ta phất tay lui hết cung nhân, lặng lẽ ngồi xuống trước khung cửa sổ chạm hoa.
Nhất thời chẳng phân rõ được, thiên đao vạn quả, hay xương cốt chẳng còn, rốt cuộc cái nào đối với hắn là tốt hơn.
Những năm qua, ta dần dần nhớ lại một số chuyện khắc cốt ghi tâm.
Nhớ lại bản thân từng vì hắn mà quỳ gối đi hết một nghìn bậc thềm đá.
Vì hắn mà cầu xin một tấm bùa hộ mệnh.
Vì hắn mà khẩn cầu thần Phật, mong thay đổi vận mệnh yểu mệnh, thê lương của hắn.
Nhưng dù thế nào, những nước cờ thần linh đã đặt xuống, ta dù có vượt qua ngàn năm thời gian, cũng không thể thay đổi.
Gần đây, Giang Nam thiên tai liên miên, khoảng thời gian này, Chu Diễm thường đến gặp ta rất muộn.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Dòng điện đứt quãng vang lên:
“Ký... chủ...”
“Hệ thống đang... xẹt... xẹt... sửa chữa.”
Ta chợt bừng tỉnh, ngồi bật dậy.
Một đôi tay dài rộng, ấm áp, từ phía sau che lấy hai tai ta, kéo ta vào lòng hắn.