Già Lam Thác
Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng, duyên phận giữa hắn và nàng lại ngắn ngủi đến vậy.
Người vì hắn mà vượt qua ngàn năm thời gian lại quên mất hắn.
Hắn đứng lặng dưới trời tuyết, giống như thế gian này đang dần rời xa hắn.
Tuyết rơi đầy trời, tan thành nước, rồi lại chảy xuống từ hàng mi dài của hắn.
Tuyết trắng phủ kín nhân gian, mà trong lòng hắn, nỗi đau lại như ngọn lửa bùng cháy, từ tim lan đến cốt tủy, thiêu rụi tất cả.
Nhìn hắn, ta bất giác cảm thấy không đành lòng.
Ta khẽ nâng ô lên, che trên đỉnh đầu hắn.
"Phật tử đại nhân."
Ta do dự cắn môi, chần chừ một lúc rồi nhẹ giọng nói:
"Ta biết, ngươi rất yêu thích Tiêu quý phi."
"Nhưng Tiêu gia sụp đổ là thiên mệnh."
"Ngươi đừng cầu xin Hoàng đế vì nàng ta nữa."
Đây là điều duy nhất ta có thể làm vì hắn.
Ta không muốn nhìn thấy lịch sử lặp lại.
Không muốn hắn phải chịu kết cục bị lóc từng mảnh Phật cốt.
Nhưng nếu hắn vẫn cố chấp cầu xin vì Tiêu Thư…
Vậy thì, đó không còn là chuyện của ta nữa.
25
Đêm đó, sau khi gặp lại Phạm Đàn.
Lúc ăn tối, ta cứ mãi thất thần.
Chu Đạo Trần hơi nâng khóe mắt đào hoa, ánh nhìn sắc sảo như hồ ly gian xảo.
Hắn đưa cho ta một chén rượu Lục Nghĩ vừa mới ủ xong, vẫn còn hơi ấm.
"Lại đang suy nghĩ linh tinh gì thế?"
Ta khẽ kéo khóe môi, miễn cưỡng cười:
"Không có gì."
Nói rồi, ta tiến lại gần, chui tay vào ống tay áo rộng thùng thình của hắn để sưởi ấm.
Lát sau, ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:
"Chàng có thể không lóc Phật cốt của Phạm Đàn được không?"
Trong sử sách chỉ ghi Chu Đạo Trần là một tên ác quan khét tiếng.
Là kẻ đã tự tay dùng d.a.o từng nhát từng nhát cắt lấy Phật cốt.
Vì thế mà bị hậu thế nguyền rủa suốt cả ngàn năm.
Ngay cả kết cục của hắn, sử sách cũng không ghi lại.
Chu Đạo Trần không đáp.
Chỉ thong thả bóc vỏ một củ khoai lang nướng, vừa nóng vừa thơm.
Hắn hỏi, giọng điệu nhàn nhạt:
"Nàng đau lòng vì hắn sao?"
Ta lập tức lắc đầu:
"Không phải!"
Chu Đạo Trần có một sở thích, hắn rất thích tự tay đút cho ta ăn.
Lúc này, hắn vẫn giữ dáng vẻ biếng nhác lười nhác, nâng ngón tay thon dài lên, đưa khoai lang đến gần miệng ta.
Ta cắn một miếng mềm dẻo, vị ngọt thơm lan khắp miệng.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nói một câu rất nghiêm túc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta chỉ sợ chàng bị trời phạt."
Hồng Trần Vô Định
Sử sách chép lại, những kẻ gian thần, ác quan như hắn, cuối cùng đều có chung một kết cục – "thỏ chết, chó bị làm thịt"
Không có ai có kết cục tốt.
Hắn chỉ bình thản nói một câu:
"Ta sẽ không bị gì đâu."
Ta cố tình cắn nhẹ ngón tay hắn, trừng mắt:
"Không được tức giận!"
"Ta chỉ muốn chàng sống lâu trăm tuổi, bên ta đến già."
Chu Đạo Trần khẽ cười.
Ngay cả hai lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má hắn cũng hiện lên.
Hắn khẽ cúi xuống, chậm rãi nói bên tai ta:
"Ừ, ta sẽ không đụng đến Phật cốt của hắn."
"Nếu Hoàng thượng có lệnh… Thì để người khác ra tay."
Lần tiếp theo ta gặp lại Phạm Đàn, hắn đang ôm trong tay một chiếc hũ tro cốt bằng thanh từ.
Bên trong chính là tro cốt của Tiêu quý phi.
Sau khi Tiêu gia bị tru di, Tiêu quý phi đã tự sát trong lao ngục.
Lần này, Phạm Đàn không cầu xin cho nàng.
Hắn ôm chặt lấy hũ tro cốt, bước đi trên vùng đất hoang vu phủ đầy tuyết trắng.
Không có đường về.
Cũng chẳng biết phải đi đâu.
Ta nhìn hắn, nhẹ giọng gọi:
"Phật tử đại nhân…"
Ta không biết nên an ủi hắn thế nào.
Hắn lặng lẽ nói:
"Sang Bạch, gọi ta là Phạm Đàn."
Ta nhẹ giọng gọi hắn một tiếng:
"Phạm Đàn."
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt lạnh lẽo ấy đã đỏ hoe.
Ta trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói:
"Nếu Tiêu quý phi biết ngươi đau lòng như vậy, nàng ấy sẽ không vui ở nơi hoàng tuyền."
Hắn cúi đầu, giọng nói thấp dần, gần như thì thầm:
"Ta không phải vì nàng ấy mà đau lòng."
Hắn im lặng nhìn ta rất lâu.
Cơn gió rét cắt da cắt thịt quét qua, thổi tung tà cà sa trắng thuần.
Cả thân hình hắn giống như một con hạc cô độc, chỉ cần một cơn gió mạnh hơn cũng có thể cuốn đi.
Hắn nâng tay, nắm lấy chuỗi huyết bồ đề, chầm chậm xoay tròn ba vòng trên đỉnh đầu ta.
Thay ta tụng kinh chúc phúc.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, chậm rãi:
"Nguyện cho Sang Bạch, đời này viên mãn."
"Cùng người mình yêu thương, nắm tay đến bạc đầu, mãi không chia lìa."
…
Một giọt nước mắt từ mắt hắn rơi xuống tuyết.
Hòa vào băng tuyết, tan biến không dấu vết.