"Phật tử không đành lòng làm bẩn quý phi, nên mới chọn ta."
"Ta chẳng qua chỉ là một liều giải dược. Không cần chàng phải để tâm."
Sắc mặt Phạm Đàn càng tái nhợt hơn, như thể một mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim hắn.
Giọng hắn run nhẹ, gấp gáp gọi ta:
"Sang Bạch, không phải như vậy!"
Bên ngoài điện, mọi người thở phào nhẹ nhõm:
"May quá, quý phi nương nương tỉnh lại rồi!"
Tiêu Thư vừa tỉnh lại trong lòng Hoàng đế, vô thức yếu ớt gọi tên hắn.
"Phạm Đàn… Phạm Đàn…"
Cả người Phạm Đàn bỗng cứng đờ.
Hắn không dám quay đầu lại.
Ngoài điện, đám người vây quanh Tiêu quý phi cũng nín thở không dám lên tiếng.
Một cung nữ quỳ xuống, giọng đầy lo lắng:
"Bệ hạ, gần đây nương nương thường xuyên ngất xỉu mà không rõ nguyên do."
"Trong cung lại có tin đồn về tà khí quấy nhiễu, rất nhiều cung nhân đã tận mắt chứng kiến…"
"Phạm Đàn Phật tử tinh thông Phật pháp, tu hành cao thâm, nương nương mới muốn thỉnh hắn vào cung, trừ bỏ tà khí."
Tiêu Thư khẽ tựa vào lòng Hoàng đế, ánh mắt lại hướng về phía Phạm Đàn đang đứng.
"Bệ hạ, dạo gần đây thân thể thần thiếp ngày càng yếu ớt…"
"Nay nghe tin Hoàng thượng muốn ban hôn cho Phật tử, thần thiếp mới muốn nhân cơ hội này gặp hắn, nhờ hắn vào cung trừ tà. Không ngờ, vừa đến cửa cung điện liền ngất xỉu."
Có lẽ người khác không để ý.
Nhưng ta nghe rất rõ, hai chữ ban hôn, nàng nhấn mạnh vô cùng.
Không khí gượng gạo dần tan biến.
Hoàng đế đau lòng vì ái phi, lập tức đồng ý để Phạm Đàn vào cung trừ tà cho nàng.
10
Ta muốn rời đi.
Nhưng Phạm Đàn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn.
Giọng hắn trầm khàn, mang theo chút khẩn cầu:
"Sang Bạch, đừng đi... Đợi ta một chút, ta sẽ nhanh chóng ra ngoài."
Ta đứng chờ ngoài cung điện của Tiêu quý phi.
Bên trong, hắn đang vì nàng mà trừ tà.
Ai cũng biết, cái gọi là trừ tà chẳng qua chỉ là cái cớ.
Nàng chỉ đơn giản muốn gặp hắn, không muốn để hắn thuộc về bất kỳ ai khác.
Phạm Đàn tâm như lưu ly, hắn hiểu rõ, nhưng vẫn dung túng nàng.
Tiêu Thư đứng trong cung điện sâu thẳm, đôi mắt không hề chớp, chỉ dõi theo hắn.
Giữa họ, không có chỗ cho một người dư thừa như ta.
Vậy nên… ta nên đi rồi.
Ta ngoái nhìn lần cuối, Phạm Đàn khép mắt, tay lần chuỗi Phật châu, chuyên chú tụng kinh.
Áo cà sa trên người hắn tỏa ra ánh sáng trắng thuần khiết hơn cả tuyết, tựa như một vị thần linh xa vời, không thể chạm tới.
Bất chợt, Tiêu quý phi không biết từ lúc nào đã bước lại gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một cây tháp hương đang cháy bất ngờ nghiêng đổ về phía nàng.