Già Lam Thác

Chương 4



Hắn cúi thấp ánh mắt, giọng nói mang theo sự hoảng loạn và yếu ớt chưa từng có:

 

"Sang Bạch, sau này sẽ không còn như vậy nữa!"

 

"Ta đã hủy hoại sự trong sạch của nàng, lẽ ra phải chịu trách nhiệm! Thánh chỉ ban hôn, ta sẽ tiếp nhận…"

 

"Sẽ giống như lời ta từng hứa, hoàn tục cưới nàng!"

 

Ta khẽ cười, xen lẫn chút châm chọc, ngắt lời hắn:

 

"Phật tử không đành lòng làm bẩn quý phi, nên mới chọn ta."

 

"Ta chẳng qua chỉ là một liều giải dược. Không cần chàng phải để tâm."

 

Sắc mặt Phạm Đàn càng tái nhợt hơn, như thể một mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim hắn.

 

Giọng hắn run nhẹ, gấp gáp gọi ta:

 

"Sang Bạch, không phải như vậy!"

 

Bên ngoài điện, mọi người thở phào nhẹ nhõm:

 

"May quá, quý phi nương nương tỉnh lại rồi!"

 

Tiêu Thư vừa tỉnh lại trong lòng Hoàng đế, vô thức yếu ớt gọi tên hắn.

 

"Phạm Đàn… Phạm Đàn…"

 

Cả người Phạm Đàn bỗng cứng đờ.

 

Hắn không dám quay đầu lại.

 

Ngoài điện, đám người vây quanh Tiêu quý phi cũng nín thở không dám lên tiếng.

 

Một cung nữ quỳ xuống, giọng đầy lo lắng:

 

"Bệ hạ, gần đây nương nương thường xuyên ngất xỉu mà không rõ nguyên do."

 

"Trong cung lại có tin đồn về tà khí quấy nhiễu, rất nhiều cung nhân đã tận mắt chứng kiến…"

 

"Phạm Đàn Phật tử tinh thông Phật pháp, tu hành cao thâm, nương nương mới muốn thỉnh hắn vào cung, trừ bỏ tà khí."

 

Tiêu Thư khẽ tựa vào lòng Hoàng đế, ánh mắt lại hướng về phía Phạm Đàn đang đứng.

 

"Bệ hạ, dạo gần đây thân thể thần thiếp ngày càng yếu ớt…"

 

"Nay nghe tin Hoàng thượng muốn ban hôn cho Phật tử, thần thiếp mới muốn nhân cơ hội này gặp hắn, nhờ hắn vào cung trừ tà. Không ngờ, vừa đến cửa cung điện liền ngất xỉu."

 

Có lẽ người khác không để ý.

 

Nhưng ta nghe rất rõ, hai chữ ban hôn, nàng nhấn mạnh vô cùng.

 

Không khí gượng gạo dần tan biến.

 

Hoàng đế đau lòng vì ái phi, lập tức đồng ý để Phạm Đàn vào cung trừ tà cho nàng.

 

10

 

Ta muốn rời đi.

 

Nhưng Phạm Đàn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn.

 

Giọng hắn trầm khàn, mang theo chút khẩn cầu:

 

"Sang Bạch, đừng đi... Đợi ta một chút, ta sẽ nhanh chóng ra ngoài."

 

Ta đứng chờ ngoài cung điện của Tiêu quý phi.

 

Bên trong, hắn đang vì nàng mà trừ tà.

 

Ai cũng biết, cái gọi là trừ tà chẳng qua chỉ là cái cớ.

 

Nàng chỉ đơn giản muốn gặp hắn, không muốn để hắn thuộc về bất kỳ ai khác.

 

Phạm Đàn tâm như lưu ly, hắn hiểu rõ, nhưng vẫn dung túng nàng.

 

Tiêu Thư đứng trong cung điện sâu thẳm, đôi mắt không hề chớp, chỉ dõi theo hắn.

 

Giữa họ, không có chỗ cho một người dư thừa như ta.

 

Vậy nên… ta nên đi rồi.

 

Ta ngoái nhìn lần cuối, Phạm Đàn khép mắt, tay lần chuỗi Phật châu, chuyên chú tụng kinh.

 

Áo cà sa trên người hắn tỏa ra ánh sáng trắng thuần khiết hơn cả tuyết, tựa như một vị thần linh xa vời, không thể chạm tới.

 

Bất chợt, Tiêu quý phi không biết từ lúc nào đã bước lại gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Một cây tháp hương đang cháy bất ngờ nghiêng đổ về phía nàng.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt Phạm Đàn đột ngột mở ra.

 

Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, lao tới ôm chặt lấy Tiêu Thư, dùng chính cơ thể mình để chắn tháp hương.

 

"Nhược Nhược, nàng không sao chứ?"

 

"Tháp hương cao như vậy,  ai cho nàng lại gần?"

 

Giọng hắn vừa lạnh lùng, vừa nghiêm khắc, nhưng vẫn không giấu được nỗi xót xa.

 

Phản ứng vô thức chính là cảm xúc chân thật nhất trong lòng.

 

Hắn quan tâm Tiêu Thư.

 

Còn hơn cả mạng sống của hắn.

 

Ta khẽ cười tự giễu, đang định rời mắt đi,  nhưng đúng lúc đó, một lá bùa hộ thân rơi ra từ trong lòng Tiêu Thư.

 

Tim ta bỗng chốc trầm xuống, tai ù đi, như thể bị ai đó tát thẳng một bạt tai.

 

Lá bùa ấy là do chính tay ta cầu được!

 

Ta từng bước từng bước, quỳ lạy trên ngàn bậc đá dài, mỗi một bước, một lần cúi đầu.

 

Ta quỳ đến mức trán sưng đỏ như ông Thọ.

 

Từ bình minh đến hoàng hôn, lê từng bước mỏi mệt đến ngôi Phật tự.

 

Ta thành kính quỳ trước tượng Phật Như Lai, nhắm mắt cầu nguyện.

 

"Phật tổ trên cao, xin các ngài hãy phù hộ cho Phạm Đàn. Xin đừng để hắn giống như trong sử sách ghi chép… c.h.ế.t yểu một cách thê lương như thế."

 

"Ta vượt qua ngàn năm thời gian, quỳ gối trước mặt các ngài, chỉ để cầu xin một cái kết tốt đẹp cho hắn!"

 

Mặt trời ngả bóng cam rực, xuyên qua những bức tường vàng rêu phong của ngôi chùa cổ, soi rọi xuống thân ta.

 

Như thể khoảnh khắc này, số mệnh đã khép lại một vòng tròn.

 

Ta đã vượt qua nghìn năm thời gian… 

 

Chỉ để vì hắn, mà lạy Phật một lần.

 

Chỉ để cầu cho hắn một lá bùa hộ mệnh, cầu xin thần Phật che chở, thay đổi kết cục bi thảm trong tương lai.

 

Ta đã quyết định rời đi.

 

Đã quyết định từ bỏ.

 

Nhưng khi nhìn thấy lá bùa trong tay Tiêu Thư, ta vẫn không thể kiềm chế được.

 

Hốc mắt ta nóng bừng, tất cả lý trí đều sụp đổ.

 

Hắn có thể không cần, có thể không trân trọng!

 

Nhưng hắn không có quyền đem thứ mà ta đã khổ sở cầu xin đem tặng cho người khác!

 

Không có tư cách!

Hồng Trần Vô Định

 

Giống như một kẻ điên, ta lao đến trước mặt Tiêu quý phi, cưỡng ép gỡ lá bùa ra khỏi tay nàng ta.

 

Tiêu quý phi bị ta đẩy ngã xuống đất.

 

Không chỉ nàng kinh ngạc, mà ngay cả Phạm Đàn cũng sững sờ trong chớp mắt, rồi sắc mặt hắn dần trầm xuống.

 

"Sang Bạch, nàng đang làm gì vậy?" Giọng hắn lạnh lùng chất vấn.

 

Ta siết chặt lá bùa trong tay, nước mắt không kìm được mà tuôn trào.

 

"Đây là của ta! Ta lấy lại thì có gì sai?"

 

"Ta đã theo chàng suốt năm năm, nếu chàng chán ghét ta, có thể nói sớm, có thể đuổi ta đi…

 

"Nhưng vì sao lại đem cả tấm chân tình của ta, chuyển tay tặng cho người khác?"

 

Ta nức nở không thành tiếng, đứng giữa ánh mắt lạnh lùng của mọi người, giống như một kẻ điên dại vô lý mà phát điên.

 

"Nàng ta quan trọng hơn ta! Điều này ta đã luôn biết!"

 

"Nên chàng đẩy ta ra, để cứu nàng ta, ngay cả khi ta bị thương nặng ở vai, chàng cũng chưa từng để mắt đến."

 

"Ta đã quỳ suốt bao lâu, đã cầu xin thần Phật chỉ để...” thay đổi kết cục của chàng.

 

Ta nghẹn ngào, giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng.

 

“Nếu biết trước… Ta đã không để hệ thống đưa ta đến cái thời đại xa lạ, vô tình này… Chỉ để gặp chàng”