Già Lam Thác

Chương 5



11

 

Tiêu quý phi được cung nữ dìu đỡ, chậm rãi đứng dậy.

 

Ánh mắt nàng lạnh lẽo quét về phía ta:

 

"Sang cô nương, chẳng lẽ ngươi điên rồi sao? Đang nói những lời hoang đường gì vậy?"

 

"Hệ thống gì? Triều đại nào?"

 

Khóe môi nàng khẽ nhếch, mang theo vẻ uy nghiêm:

 

"Trong hậu cung, nếu tùy tiện lan truyền những lời tà ma yêu quái, mê hoặc lòng người, sẽ phải chịu phạt đấy!"

 

Ta đưa tay lau nước mắt nơi khóe mi, cười nhạt.

 

Ta sắp về nhà rồi.

 

Còn quan tâm đến hình phạt gì nữa sao?

 

Người khoác cà sa trắng bên cạnh ta cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng hắn lại bước đến bên Tiêu Thư, kiểm tra xem nàng có bị ta xô ngã hay không.

 

Cảm giác bỏng rát nơi đáy mắt ta lại một lần nữa lan tràn.

 

Phạm Đàn nhìn về phía ta, đôi mắt sâu thẳm chứa áp lực vô hình.

 

Giọng nói lạnh lẽo, như kim băng cắm vào da thịt:

 

"Sang Bạch, là nàng sai trước. Không nên thất lễ với quý phi nương nương."

 

Hắn nhấn mạnh từng chữ:

 

"Sang Bạch, mau xin lỗi."

 

Ta cố chấp đứng yên, không hề nhúc nhích.

 

Phạm Đàn nhíu mày, thở dài một hơi:

 

"Vì sao nàng lại giành lấy bùa hộ thân của quý phi?"

 

"Đó là do ta cầu được, tặng cho nàng ấy."

 

Ta sững sờ hồi lâu, ánh mắt m.ô.n.g lung, vô định nhìn về phía hắn.

 

Tay ta lỏng dần, lá bùa hộ thân rơi xuống đất.

 

Phạm Đàn nhặt nó lên, cẩn thận phủi sạch, rồi lại niệm chú khai quang, trả lại cho Tiêu quý phi.

 

Tiêu Thư liếc nhìn ta, khẽ cười đầy giễu cợt:

 

"Thì ra là Sang cô nương nhầm lẫn, tưởng rằng bản cung đã lấy đồ của ngươi."

 

"Ngàn bậc thang của Đại Quốc tự, vừa dài vừa dốc, muốn cầu một lá bùa hộ thân quả thực chẳng dễ dàng gì, người cầu phúc phải có tâm kiên trì và nhẫn nại rất lớn."

 

"Nhưng lá bùa này, là Phật tử Phạm Đàn đích thân cầu cho bản cung."

 

"Hơn nữa là vào mùa đông, hắn dẫm lên lớp băng tuyết chưa tan, quỳ suốt nhiều canh giờ trong chính điện."

 

"Vì bình an của bản cung, Phật tử đã bỏ ra không ít tâm huyết. Vậy nên, lá bùa này, bản cung đã mang bên mình suốt năm năm, ngày đêm không rời."

 

"Sang cô nương, đừng nhầm lẫn nữa."

 

Năm năm…

 

Ta chua xót hồi tưởng.

 

Ta cũng đã bên cạnh hắn năm năm, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả.

 

Phạm Đàn nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh:

 

"Nếu nàng muốn, lần sau ta sẽ cầu cho nàng một cái."

 

Ta khẽ lắc đầu, giọng điệu nhẹ bẫng:

 

"Không cần nữa. Ta không muốn nữa."

 

Phạm Đàn giơ tay lên, định giúp ta lau nước mắt.

 

Nhưng ta nghiêng đầu tránh đi.

 

Bàn tay hắn lơ lửng trong không trung, rồi dần dần siết chặt lại.

 

Hắn thấp giọng nói:

 

"Vậy để ta tự tay làm cho nàng một cái."

 

Hồng Trần Vô Định

"Không cần." Ta cười nhạt, giọng bình tĩnh đến lạnh lùng. "Phật tử, những thứ do ngươi cầu được… ta không cần bố thí."

 

"Dù sao ta cũng sắp rời đi rồi. Có mang theo, cũng chẳng có ý nghĩa gì."

 

Ta xoay người bước ra khỏi cung điện.

 

Ngay lúc ấy, Phạm Đàn lập tức đuổi theo, tà áo cà sa trắng nhẹ lay động trong gió, chắn ngay trước mặt ta:

 

"Ta đưa nàng về."

 

Lời hắn vừa dứt, cung nữ của Tiêu quý phi cũng vội vã chạy đến.

 

"Phật tử, nương nương cảm thấy lo lắng bất an, muốn có ngài bên cạnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Nương nương muốn nghe ngài tụng kinh."

 

Phạm Đàn lặng lẽ đứng đó.

 

Từ khi hắn phá giới vì ta, hắn đã bắt đầu để tóc.

 

Gió thổi bay những lọn tóc mai, lộ ra đôi mày trầm tĩnh.

 

Khi nào ánh mắt hắn băng lãnh như núi tuyết đã dần tan chảy?

 

Từ khi nào trong mắt hắn đã phản chiếu bóng dáng ta?

 

Sang Bạch, đừng để bị lừa nữa.

 

Đã đến lúc về nhà rồi.

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn.

 

Hắn lại nói một lần nữa:

 

"Sang Bạch, để ta đưa nàng về."

 

Lần này, giữa Tiêu quý phi và ta, hắn cuối cùng đã chọn ta.

 

Nhưng ta đã không còn cần nữa.

 

"Không cần đâu."

 

"Bên ngoài hoàng cung có xe ngựa, đường không xa, ta có thể tự về."

 

"Quý phi nương nương đang lo lắng, ngươi hãy ở lại bên nàng ấy đi."

 

"Dù sao… nàng ấy cũng quan trọng hơn ta."

 

12

 

Sắc mặt Phạm Đàn cứng đờ, bàn tay siết chặt chuỗi Phật châu.

 

Tại trường săn hoàng gia, khi hắn lao đến che chắn cho Tiêu Thư, hắn cũng từng nói ra những lời như thế.

 

Hắn tiến lại gần, mùi đàn hương thoang thoảng từ chiếc cà sa trắng nhàn nhạt tỏa ra.

 

Lần đầu tiên trước mặt người ngoài, hắn nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu ta, giọng ôn hòa:

 

"Sang Bạch, đợi ta trở về."

 

"Lần này, ta sẽ không để nàng phải chờ lâu."

 

"Sau khi về nhà, ta sẽ làm những món chay mà nàng thích."

 

Ta cười, khẽ đáp: "Được."

 

Nhưng khi hắn quay lưng đi, ta khẽ lẩm bẩm:

 

"Ngươi đã lừa ta nhiều lần như vậy, thì lần này, để ta lừa ngươi một lần đi."

 

Ta hiểu quá rõ sự chiếm hữu của Tiêu quý phi đối với hắn.

 

Vậy nên, đến khi đêm khuya, Phạm Đàn vẫn chưa quay về từ cung điện.

 

Ta không hề bất ngờ, cũng không còn đau lòng nữa.

 

"Hệ thống."

 

Ta khẽ gọi một tiếng.

 

Hệ thống lập tức phản hồi:

 

"Ký chủ, ta đây!"

 

"Ta không muốn thay đổi hắn nữa."

 

"Không muốn bị Tiêu quý phi liên lụy, để rồi cuối cùng chịu cảnh thiên đao vạn quả, bị móc xương lấy đi Phật cốt."

 

Có lẽ, tất cả bắt đầu từ mùa hè năm ấy.

 

Một buổi trưa hè lớp mười hai oi bức, ta lật giở từng trang sách trong thư viện.

 

Chiếc quạt trần trên đầu quay kẽo kẹt, mùi giấy cũ thoang thoảng trong không khí.

 

Vô tình, ta lật đến một trang trong sách lịch sử.

 

Nơi đó, có ghi chép về hắn.

 

Vị Phật tử trẻ tuổi, tài năng xuất chúng, dung mạo thanh đạm lạnh lẽo, đã để lại vô số kinh Phật cho hậu thế.

 

Nhưng lại qua đời một cách bi thảm khi chỉ mới hai mươi lăm tuổi.

 

Gia tộc họ Tiêu, quyền thế lấn át hoàng quyền, sớm đã có dã tâm phản nghịch.

 

Hoàng đế bề ngoài sủng ái Tiêu quý phi, nhưng trong thâm cung đã sắp đặt thế cờ.

 

Đến khi Tiêu gia đại bại, cả tộc bị thanh trừng.

 

Ngay cả Tiêu quý phi, khi ấy đã mang thai, cũng bị phế làm thứ dân, giam vào thiên lao.

 

Triều đình chẳng ai dám mở miệng cầu tình cho Tiêu gia.

 

Ngoại trừ Phạm Đàn.