Giả Mạo Con Gái Chủ Tịch Và Cái Kết

Chương 12



Cô ta vẫn thản nhiên như không, chớp mắt một cái, khóe môi nhếch lên:

“Chu Mộ Ngưng, cái gì mà biển thủ chứ! Cô nghĩ xấu cho tôi quá rồi đấy. Ba mươi triệu dư ra là để phòng hờ những trường hợp khẩn cấp thôi. Lỡ đến lúc thiếu tiền mới xin duyệt lại thì sẽ làm chậm tiến độ chuẩn bị.”

Lời giải thích nghe thì đường hoàng, nhưng tôi lại chẳng thể hiểu nổi.

Tôi cười lạnh:

“Được, tôi muốn xem xem ba mươi triệu này của cô rốt cuộc có dùng được không.”

Tôi cầm báo cáo rời đi, trong lòng đã rõ mồn một.

Ba mươi triệu đó chỉ là chiêu để cô ta bỏ túi, cái gọi là “phòng bất trắc” chỉ là cái cớ!

Tốt thôi, đã vậy thì đợi đến khi tiệc tất niên kết thúc, chính là ngày Chu Tâm Nghiên vào tù!

Cả nhóm chúng tôi bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc.

Ngày diễn ra, công ty còn mời vài ngôi sao đến biểu diễn.

Ba tôi là Chủ tịch, bình thường hiếm khi xuất hiện ở công ty, nhưng tiệc tất niên là dịp ông nhất định sẽ có mặt.

Tôi đang bận rộn ở hậu trường thì vừa thấy ba, Chu Tâm Nghiên lập tức chạy đến bắt chuyện với ông, tỏ vẻ thân thiết.

Ba tôi chỉ mang tính xã giao nói với Chu Tâm Nghiên vài câu, vậy mà bên cạnh tôi, mấy đồng nghiệp đã xì xào:

“Chu Tâm Nghiên đúng là con gái Chủ tịch! Nhìn cái cách họ thân mật kia kìa, y như cha con thật sự.”

“Còn giả vờ nói không tiện tiết lộ ba mình làm gì, tưởng ngụy trang khéo lắm, nhưng thực ra lộ từ lâu rồi. Cả công ty ai chẳng biết Chu Tâm Nghiên là con gái chủ tịch!”

“Thôi thôi, đừng nói nữa, cô ấy quay lại rồi!”

Nghe những lời này, tôi không nhịn được mà muốn bật cười.

Cô ta tìm cách bắt chuyện với ba tôi chỉ để khiến mọi người tin rằng mình là “con gái chủ tịch”, tiện bề nổi bật trong công ty, sau này dễ dàng leo lên vị trí cao hơn.

Khi quay lại, Chu Tâm Nghiên khoanh tay trước ngực, nhìn tôi đầy đắc ý:

“Chu Mộ Ngưng, ngày tháng tốt đẹp của cô sắp hết rồi.”

Tôi cau mày: “Cô dựa vào đâu mà nói vậy?”

“Ba tôi tới rồi, hôm nay cô chờ bị sa thải đi!” Cô ta liếc tôi khinh miệt, giọng chắc nịch.

Cô ta quả là thích nhận “ba” lắm, ngay trước mặt tôi cũng không ngại gọi.

Tôi bật cười, ai thắng ai thua còn chưa biết.

Đúng lúc đến tiết mục của Chu Tâm Nghiên, màn hình lớn bỗng hiện lên một bản sao kê ngân hàng — chính là số tiền chúng tôi phê duyệt trong dự án, trong đó có một khoản ba mươi triệu chuyển vào một tài khoản.

Tên chủ tài khoản… là tôi — Chu Mộ Ngưng.

Không khí náo nhiệt của buổi tiệc tất niên lập tức đông cứng lại.

Mọi ánh mắt đều dồn về màn hình.

Ở hậu trường, các đồng nghiệp sững sờ nhìn tôi:

“Cái gì thế? Chu Mộ Ngưng biển thủ ba mươi triệu à?”

“Gan to thật đấy! Mới vừa được vào biên chế mà dám làm thế sao?”

“Dù là lãnh đạo cũng không liều như vậy! Cô ta chán sống rồi chắc, đây là muốn vào tù à?”

Tôi bình tĩnh nhìn hết thảy mọi việc trên sân khấu.

Thì ra, cái “ngày tốt đẹp sắp hết” mà cô ta nói… chính là muốn dùng ba mươi triệu này để vu oan cho tôi.

Dưới khán đài, ở hàng ghế đầu, chủ tịch hội đồng quản trị – cũng chính là ba tôi – sắc mặt tối sầm, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Ông cưng chiều tôi như báu vật trong lòng bàn tay, vậy mà có kẻ dám công khai hãm hại tôi ngay giữa tiệc tất niên đông người thế này.

Chu Tâm Nghiên vẫn chẳng hề hay biết, còn cầm micro đứng trên sân khấu hùng hồn kể tội, liệt kê “mười tội ác” của tôi.

Càng nói, cô ta càng kích động, đôi mắt đỏ hoe, quay sang nhìn ba tôi, giọng khẩn thiết:

“Chủ tịch, ngài nhất định phải thay công ty làm chủ! Công ty tuyệt đối không thể giữ lại thứ ung nhọt này! Nếu một người dám tham ô ba mươi triệu, ai ai cũng tham ô thì công ty sẽ không thể tồn tại được! Xin chủ tịch làm chủ! Phải nghiêm trị Chu Mộ Ngưng!”

Theo lời cô ta, dưới khán đài liền vang lên hàng loạt tiếng hô:

“Nghiêm trị! Nghiêm trị!”

“Không thể bỏ qua! Dám nuốt tiền thì phải báo công an! Nhất định báo công an!”

“Báo công an! Vào tù! Vào tù!”

Tiếng hô càng lớn, với tôi mà nói, càng có lợi.

Có đồng nghiệp đưa micro cho ba tôi.

Ông nghiêm giọng hắng một tiếng, trịnh trọng nói:

“Chuyện này, tôi nhất định sẽ điều tra làm rõ.”

Chu Tâm Nghiên đứng trên sân khấu, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.

Cô ta nghĩ mình đã đạt được mục đích, cả công ty sẽ tin rằng cô ta mới là “con gái Chủ tịch”, còn tôi chẳng qua chỉ là quân cờ để cô ta lợi dụng.

Nhưng mọi chuyện… thật sự sẽ đơn giản như thế sao?

“Nhưng mà…” – giọng ba tôi đột ngột đổi hẳn, ông bước thẳng lên sân khấu, tiến về phía sau cánh gà, nắm tay tôi, đường hoàng dẫn tôi ra trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Cả hội trường ngơ ngác nhìn ba tôi.

Ngay cả Chu Tâm Nghiên cũng thấy hành động của ba tôi thật khó hiểu.

Còn tôi thì lại kiêu hãnh bước ra cùng ông, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười.

“Chủ tịch, ngài… ngài đang làm gì vậy? Không thể chỉ vì cô ta trẻ, lại xinh đẹp mà bỏ qua cho cô ta được đâu!” – Chu Tâm Nghiên bắt đầu cuống lên, nói hối hả.

Sắc mặt ba tôi càng lúc càng nghiêm, ông khó chịu liếc cô ta một cái rồi lại nâng micro lên:

“Nhưng… tôi tin rằng con gái tôi sẽ không lấy số tiền ba mươi triệu này. Chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm, rất có thể là bị kẻ có ý đồ xấu hãm hại!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả hội trường sững sờ.

“Cái gì? Chu Mộ Ngưng mới là con gái Chủ tịch?”

“Vậy số tiền ba mươi triệu này là sao? Chu Tâm Nghiên ăn gan hùm mật gấu rồi chắc, dám ở ngay tiệc tất niên mà vu oan cho con gái chủ tịch à!”

Xin lỗi nhé, tiền sinh hoạt một tháng của tôi còn hơn ba mươi triệu ấy chứ.

“Trời ơi! Xong rồi, tiêu rồi! Trước đây tôi còn hùa với Chu Tâm Nghiên bắt nạt Chu Mộ Ngưng… Giờ nghĩ lại, hối hận quá! Không biết có bị đuổi việc không đây?”

“…”

Những đồng nghiệp từng cùng nhau bắt nạt tôi lúc này chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Chu Tâm Nghiên nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi, trong mắt tràn đầy sự chấn động, ánh nhìn thoáng qua một tia sợ hãi.

Cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, “tiểu thư nhà họ Chu” thật sự lại là tôi.

“Về chuyện của con gái tôi, vốn dĩ tôi vẫn muốn tìm một dịp để giới thiệu với mọi người.” – Ba tôi cất giọng rõ ràng, rành rọt – “Đây là con gái duy nhất của tôi, Chu Mộ Ngưng, tiểu thư nhà họ Chu. Tương lai Chu thị sẽ thuộc về con bé. Từ hôm nay, nó chính là người kế thừa, là Tổng giám đốc của Chu thị!”

Ba tôi trao micro cho tôi.

Tôi lấy điện thoại ra:

“Còn chuyện ba mươi triệu, tôi có thể giải thích. Mọi người hãy nghe đoạn ghi âm này.”

Tiếng ghi âm vang lên — chính là lúc tôi đến chất vấn Chu Tâm Nghiên về khoản tám mươi triệu.

Toàn bộ hội trường nghe rõ mồn một, ai cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Rõ ràng đây là Chu Tâm Nghiên cố ý hãm hại tôi, hoàn toàn không phải tôi tham ô.

“Trời ạ! Chu Tâm Nghiên đúng là độc ác, dám hại tiểu thư của chúng ta!”

“Quá đáng thật! Mau giao cô ta cho công an!”

“Ghê tởm! Lại còn ngày nào cũng giả làm tiểu thư để lừa người ta!”

“…”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chu Tâm Nghiên hoàn toàn c.h.ế.t lặng, như quả bóng bị xì hơi, đứng ngây ra đó.

Cô ta nghiến răng nhìn tôi, gằn giọng:

“Vậy ra… cô thật sự là tiểu thư nhà họ Chu. Vậy tại sao cô không vạch trần tôi sớm? Chẳng phải là cố tình đợi tôi mất mặt sao?”

Tôi khẽ cười:

“Ban đầu tôi không vạch trần cô là để cô thu hút mọi sự chú ý, còn tôi thì rảnh tay điều tra tình hình nội bộ công ty. Không ngờ là… cô nhập vai quá sâu, không chịu bước ra nữa.”

Cả công ty nghe xong câu này đều hít mạnh một hơi.

“Ba, con đã nắm đủ chứng cứ. Về những ‘ung nhọt’ trong công ty…” – Tôi trao toàn bộ tập tài liệu chứng cứ trong tay cho ông.

Mục đích tôi làm việc ở tầng thấp nhất của công ty, chính là để tận mắt tìm ra những “ung nhọt” bên trong.

Lúc nào cũng có vài kẻ chuyên chơi trò quan hệ, bỏ tiền để đưa họ hàng, bạn bè vào công ty; còn người thật sự có năng lực thì bị bỏ xó, trong khi kẻ có tiền hoặc có thế lực lại được thăng chức, tăng lương.

Đây là điều mà tôi và ba tôi ghét nhất. Chu thị phải là một công ty trong sạch, yên ổn, thì mới có thể tồn tại lâu dài.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát xuất hiện — là do Chu Tâm Nghiên gọi tới, chứ tôi chưa hề báo công an.

Ai ngờ, đám cảnh sát đó lại bắt chính cô ta, cùng một số “ung nhọt” từng tham ô công quỹ trong công ty.

Cùng lúc đó, tại biệt thự lớn của nhà họ Chu, cảnh sát cũng ập vào, bắt đi một người giúp việc trong nhà — chính là mẹ của Chu Tâm Nghiên.

Bà ta thường xuyên trộm đồ của tôi đem cho con gái, hoặc bán lấy tiền cho cô ta.

Nếu không phải hôm tiệc đính hôn, Chu Tâm Nghiên mặc đúng chiếc váy dạ hội mà tôi từng mặc, có lẽ tôi cũng chưa phát hiện ra trong nhà lại có kẻ trộm.

Cuối cùng, toàn bộ chứng cứ đều được thu thập.

Mẹ con họ dính líu đến số tiền lên tới mấy chục triệu, phản bội gia đình tôi suốt một thời gian dài.

Có lẽ cả đời này, Chu Tâm Nghiên sẽ phải ở trong tù, số tiền đó cô ta không đời nào trả nổi.

Nhà tôi cũng chẳng thiếu tiền, nhưng để cô ta ở trong đó thì tôi mới được yên tĩnh.

Xử lý xong chuyện nội bộ công ty, tôi đường hoàng ngồi vào ghế Tổng giám đốc, dần tiếp quản công việc từ tay ba và điều hành Chu thị.

Mùa hè năm sau, tôi và Phó Thịnh Uyên kết hôn, nhận được vô số lời chúc phúc.

Ai cũng khen hai công ty chúng tôi là hai thế lực mạnh liên minh với nhau, ngày tháng trôi qua càng lúc càng tốt.

Đôi bên hỗ trợ lẫn nhau, mở rộng kinh doanh ra cả thị trường quốc tế.

Phó Thịnh Uyên vẫn đối xử với tôi như thuở ban đầu, chân thành và hết mực.

Dù có đi công tác, bên cạnh anh vẫn sạch sẽ, chưa từng xuất hiện bóng dáng người phụ nữ khác.

Còn Hồ Tân Lỗi, nghe nói gia đình hắn đã bị Phó Thịnh Uyên chèn ép, không chỉ rớt xuống thành kẻ bình thường mà còn nợ nần chồng chất — và chủ nợ lớn nhất chính là chồng tôi.

Có lúc, Phó Thịnh Uyên còn trêu:

“Nếu một ngày em buồn, anh sẽ bắt Hồ Tân Lỗi về đây cho em thoải mái hành hạ, xả giận.”

Tôi cười:

“Em chẳng buồn nhìn hắn đâu, sợ bẩn mắt. Muốn em vui thì dễ thôi… hay là mình làm chút chuyện gì đó?”

Anh nở nụ cười gian, giật mạnh dây áo choàng, đè tôi xuống giường:

“Ý kiến hay đấy, đến lúc sinh con rồi!”

Tôi bật cười thành tiếng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nụ cười tắt hẳn… để rồi hôm sau tôi không xuống nổi giường, ngay cả công ty cũng không đến nổi.

Trong lòng không nhịn được mà mắng thầm:

Phó Thịnh Uyên, đồ trời đánh! Em nói ‘làm chút chuyện’ đâu có nghĩa là làm đến mức này! Đau c.h.ế.t mất…

Hết.