Giả Mạo Con Gái Chủ Tịch Và Cái Kết

Chương 11



Chu Tâm Nghiên vội vã lồm cồm đứng dậy, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt anh, níu lấy chân anh, giọng đáng thương:

“Phó tổng, xin lỗi… lúc nãy tôi không cố ý, tôi tưởng anh sẽ thích… Tôi hứa sau này sẽ không thế nữa, anh tha thứ cho tôi được không?”

Cô ta đỏ hoe mắt, lại dùng chiêu cũ để quyến rũ đàn ông.

Nhưng Chu Tâm Nghiên không hề biết Phó Thịnh Uyên là kiểu người thế nào — anh tuyệt đối không phải loại sẽ mềm lòng trước phụ nữ yếu đuối.

Tôi đứng cách đó không xa, ung dung nhìn toàn bộ màn kịch.

Gương mặt anh lộ rõ vẻ chán ghét, thẳng chân đá cô ta ra:

“Cô mà dám tiến thêm một bước, đừng trách tôi không khách sáo — g.i.ế.c cô cũng chỉ là chuyện trong một nốt nhạc!”

Giọng anh nghiến qua kẽ răng, ánh mắt lạnh lẽo đến mức đáng sợ.

Chu Tâm Nghiên cắn môi, trong mắt toàn là bất cam.

Cô ta tự tin vào nhan sắc và thân hình của mình, nghĩ rằng có thể câu được vô số đàn ông, nhưng hôm nay lại vấp phải một người hoàn toàn miễn nhiễm với thứ đó.

Đôi mắt đỏ au ấy bất chợt hướng về phía tôi — lúc này tôi đang mỉm cười nhìn toàn bộ cảnh tượng.

Cô ta siết chặt nắm tay, ánh mắt như muốn hỏi: Tại sao tôi có thể có được một người đàn ông tuyệt thế như thế, còn cô ta thì chỉ có thể nhặt đồ thừa của kẻ khác?

Tôi thong thả bước lại gần, đứng bên cạnh Phó Thịnh Uyên.

Anh thuận thế ôm eo tôi, dịu giọng giải thích:

“Cô ta vừa chui vào xe anh, định quyến rũ anh. Nhưng anh xử lý xong rồi.”

Nói xong, anh cũng chẳng thèm cúi đầu nhìn cô ta lấy một cái.

Tôi rất hài lòng với cách anh làm — với tất cả phụ nữ ngoài tôi, anh đều giữ khoảng cách tuyệt đối, bất kể họ có xinh đẹp đến đâu.

Tôi khẽ gật đầu, đáp lại anh một nụ cười.

Nhưng rồi hành động tiếp theo của anh khiến tôi còn bất ngờ hơn — anh lấy từ tay tài xế một chai xịt cồn, tỉ mỉ xịt lên tất cả chỗ mà Chu Tâm Nghiên vừa chạm vào:

“Mộ Ngưng, đợi một lát cho bay hết mùi đã rồi hãy vào. Tối nay anh sẽ bảo tài xế đem xe đi rửa sạch cả trong lẫn ngoài.”

Tất cả đều lọt vào mắt Chu Tâm Nghiên.

Chỉ cần là người, cũng nhận ra được sự ghê tởm toát ra từ ánh mắt anh dành cho cô ta.

Tôi bật cười — nụ cười đầy ý trào phúng.

Nhìn cô ta một cái, tôi lạnh giọng:

“Chu Tâm Nghiên, không phải ai cũng có thể dùng cách ‘leo lên giường’ để đạt được đâu. Nếu còn để tôi biết cô dám nghĩ tới Phó Thịnh Uyên nữa… thì đừng trách tôi không nể tình.”

Tôi dứt khoát cảnh cáo.

Tôi cùng Phó Thịnh Uyên lên xe.

Phía sau, Chu Tâm Nghiên vẫn đứng đó, ánh mắt đầy sự không cam tâm, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nhìn chằm chằm theo hướng chúng tôi rời đi.

Trên xe, anh ôm chặt eo tôi, không chịu buông, ánh mắt cứ dán lên người tôi không rời.

Bị anh nhìn đến mất tự nhiên, tôi nhíu mày:

“Anh cứ nhìn em như thế làm gì?”

“Vợ à, em không thấy lúc nãy anh từ chối người ta rất ngầu sao? Em không định thưởng cho anh chút gì à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng anh chẳng còn chút lạnh lùng, nghiêm nghị thường ngày, mà biến thành một cậu trai bám dính lấy tôi, đôi mắt đầy mong chờ.

Tôi bật cười, trừng anh một cái:

“Vậy anh muốn thưởng gì?”

Khóe môi anh cong lên, mang theo chút xấu xa:

“Anh không làm khó em đâu… hôn anh một cái là được.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lời vừa dứt, anh còn đang mơ tưởng thì bất ngờ tôi đã đưa tay ôm lấy mặt anh, chủ động đặt môi mình lên môi anh.

Động tác của tôi rất vụng về — dù sao đây là lần đầu tiên tôi chủ động.

Cũng chẳng hiểu sao, chỉ là bất giác muốn làm thế.

Có lẽ vì từng lời từng cử chỉ của anh đều chạm đến tim tôi, và sau quãng thời gian ở bên nhau, tôi thực sự đã yêu người đàn ông này rồi.

Anh tôn trọng tôi, bảo vệ tôi, che chở cho tôi, khiến tôi cảm thấy an toàn chưa từng có.

Phó Thịnh Uyên hơi sững người, rồi lập tức áp bàn tay lên gáy tôi, kéo tôi vào một nụ hôn sâu đến mức gần như khiến tôi không thở nổi.

Khi buông ra, mặt tôi đỏ ửng, ngoan ngoãn ngồi lại ghế.

Tôi liếc sang tài xế, muốn xem phản ứng của anh ta — quả nhiên, tài xế khẽ cười, nhưng lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc.

Phó Thịnh Uyên thì l.i.ế.m môi, ánh mắt không giấu được ý đồ:

“Vợ à, anh còn muốn nữa~”

Tôi chẳng nói chẳng rằng, vung tay “bốp” một cái lên mặt anh — tất nhiên là cái vỗ nhẹ đầy trêu chọc — rồi đẩy anh ra xa một chút.

Anh không giận, chỉ mỉm cười đầy cưng chiều.

Trời ơi, đúng là cái đồ “não toàn tình yêu”, sau này phải làm sao đây?

Nhìn kiểu này, cứ như anh không thể sống thiếu tôi vậy.

Miệng thì than vãn thế, nhưng trong lòng tôi lại ngập tràn niềm vui, càng lúc càng hài lòng và yêu anh hơn.

Gần cuối năm, Tập đoàn Chu thị chuẩn bị tổ chức tiệc tất niên, và dự án này được giao cho nhóm tôi phụ trách.

Khi bảng ngân sách được đưa đến tay, tôi giật mình khi thấy con số tám mươi triệu.

Chu thị đúng là giàu, nhưng thật sự cần đến mức đó sao?

Tôi cẩn thận tính toán lại — thực tế, năm mươi triệu là quá đủ, tám mươi triệu rõ ràng là bị làm giả số liệu.

Điều đáng nói hơn, bảng này đã có chữ ký của Chu Tâm Nghiên và được phê duyệt xong xuôi.

Bọn họ không thèm nhìn qua sao? Cũng chẳng buồn tính lại à? Dễ dàng phê duyệt số tiền lớn như thế? Thật sự coi tiền của tập đoàn Chu thị là từ trên trời rơi xuống chắc?

Ngực tôi như bốc hỏa.

Cầm chặt bản báo cáo ngân sách cùng bảng tính mới mà tôi đã làm, tôi xông thẳng vào văn phòng của Chu Tâm Nghiên.

“Bốp!”

Hai tập báo cáo bị tôi đập mạnh xuống bàn làm việc của cô ta.

Ánh mắt tôi gắt gao nhìn thẳng, chất vấn:

“Chu Tâm Nghiên, cô cố tình phải không?”

“Ngân sách năm mươi triệu là quá đủ, tại sao cô lại kê thành tám mươi triệu? Cô định biển thủ tiền công ty à?”