Tâm Nghiên mỉm cười dịu dàng:
“Có gì đâu! Nói gì cảm ơn với không cảm ơn chứ. Ba mình bảo phải hòa đồng với mọi người, nên chỉ cần các bạn muốn uống, mình sẽ đặt bất cứ lúc nào!”
Cô ấy nói một cách rất tự nhiên, nhưng lại khéo léo nhắc đến từ “ba” ngay trong câu.
Tôi hơi ngạc nhiên – đang yên đang lành lại nhắc tới ba? Lẽ nào cũng là người có “thế lực” gì đó?
Cả phòng bất giác sững lại, đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, có người không kiềm được hỏi:
“Ba cậu làm gì thế? Sao cậu giàu vậy?”
Tâm Nghiên lập tức đưa tay che miệng, tròn xoe mắt, vẻ mặt như vừa lỡ lời, trông rất vô tội. Cô khẽ cười ngại ngùng:
“Xin lỗi nhé… ba mình không cho nói, nên mình không thể kể được.”
Nói xong, cô gần như chạy trốn khỏi phòng.
Chính hành động ấy lại khiến mọi người tha hồ tưởng tượng.
Mà điều đầu tiên họ nghĩ đến – chính là… con gái của chủ tịch.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt trao đổi ngầm rồi gật đầu như đã ngầm xác nhận điều gì đó.
Từ hôm ấy, Tâm Nghiên ngày nào cũng thay quần áo mới, không bao giờ trùng lặp, tất cả đều là hàng hiệu. Túi xách, trang sức đều là đồ xa xỉ, toát lên vẻ tiểu thư nhà giàu – cứ như sợ người khác không biết mình là “cành vàng lá ngọc” vậy.
Mỗi sáng, khi cô vừa bước vào văn phòng, là y như rằng sẽ nhận được một loạt lời khen ngợi:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Tâm Nghiên, cái túi này đẹp quá! Mình ngắm nó lâu rồi nhưng cả đời chắc cũng không mua nổi.”
“Hôm nay cậu ăn mặc đẹp quá! Nếu mình là đàn ông, chắc chắn sẽ theo đuổi cậu đến cùng!”
“Tâm Nghiên, cậu thật chu đáo, hôm qua mình còn nói muốn thử cái bánh ngọt mà cậu ăn, hôm nay cậu đã mua cho mình rồi, lại làm cậu tốn tiền nữa rồi!”
“…”
Chu Tâm Nghiên rõ ràng rất thích cảm giác được mọi người vây quanh nịnh nọt, nhưng lại khéo che giấu, không tỏ ra quá lộ liễu.
Lúc nào cô ấy cũng chỉ mỉm cười, làm ra vẻ ngại ngùng rồi đáp lại:
“Ôi dào, đừng khen nữa! Mọi người thích gì cứ nói với mình, mình chắc chắn sẽ chiều được hết!”
Tôi ngồi ở bàn làm việc, tập trung vào công việc của mình. Nghe xong câu đó, tôi chỉ biết bất lực lắc đầu.
Đúng là… kiểu người có tiền mà không biết tiêu vào đâu, lại cứ thích mang cho người khác tiêu hộ!
Đang thầm bĩu môi, tôi lại nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh thì thầm với người ngồi đối diện:
“Xem ra, Chu Tâm Nghiên chính là con gái của chủ tịch rồi.”
Người đối diện thì chỉ cười mập mờ.
Hả? Cô ấy là con gái của ba tôi? Thế tôi là ai?
Từ khi nào ba tôi lại có thêm một cô con gái nữa mà tôi không hề hay biết?
Nhưng nhìn phản ứng của đồng nghiệp, rõ ràng ai cũng tin như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cũng tốt thôi — có “Chu Tâm Nghiên” làm tâm điểm chú ý, tôi mới có thời gian yên ổn tìm hiểu tình hình nội bộ công ty.
Từ đó, cô ấy càng ngày càng phô trương. Gần như cả công ty đều biết mặt, biết tên.
Buổi sáng tôi đi phía sau cô ấy, đến cổng còn thấy bảo vệ cũng phải lễ phép chào hỏi, cô ấy thì tươi cười vẫy tay đáp lại.
Mà khi cô ấy vừa đi qua, phía sau liền vang lên tiếng xì xào:
“Sau này nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với Chu Tâm Nghiên, lỡ đắc tội với tiểu thư, có khi phải cuốn gói đi ngay.”
“Tiểu thư không ở nhà hưởng thụ, lại chạy tới công ty làm gì chứ!”
“Đừng nói bừa. Cậu xem Chu Tâm Nghiên vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, gặp ai cũng chào hỏi. Có khi người ta chỉ đơn thuần muốn trải nghiệm cuộc sống thôi. Đợi sau này, cả công ty cũng là của cô ấy cả thôi!”
“…”
Tin đồn “Chu Tâm Nghiên là con gái chủ tịch” lan nhanh như gió, từ lãnh đạo cấp cao cho tới bảo vệ, tạp vụ… ai gặp cô ấy cũng khúm núm, cúi đầu chào hỏi.
Những chuyện này, tôi thấy cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là, điều tôi không ngờ nhất là — mới cùng thực tập chưa đầy nửa tháng, Chu Tâm Nghiên đã được đặc cách ký hợp đồng chính thức.
Rõ ràng lúc phỏng vấn, bộ phận nhân sự đã nói thời gian thực tập là ba tháng, thường sẽ không bao giờ xét chuyển chính thức sớm, mà phải đợi hết thời gian rồi mới đánh giá, quyết định giữ hay cho nghỉ.
Sáng hôm đó, cuộc họp định kỳ vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng lần này, trưởng phòng nhân sự lại bất ngờ xuất hiện.
Ông đứng trước mọi người, hắng giọng rồi nói:
“Hôm nay tôi đến để thông báo về việc điều động nhân sự. Do Chu Tâm Nghiên có năng lực xuất sắc, thành tích nổi bật, công ty quyết định bổ nhiệm cô ấy làm tổ trưởng tổ 9 của phòng dự án.”
Tổ… tổ trưởng?
Tôi sững người, không tin nổi mà nhìn sang Chu Tâm Nghiên, rồi khẽ liếc về phía trưởng phòng nhân sự.
Công ty của ba tôi vốn luôn công bằng, minh bạch. Trong sổ tay nhân viên cũng ghi rõ cơ chế thăng chức — có cơ hội cho người mới, nhưng tuyệt đối không nhanh như vậy.
Mới thực tập được nửa tháng, chưa hoàn thành nổi một dự án, thì lấy gì để kết luận là “năng lực xuất sắc”?
Không được. Tôi không thể để công ty nhà mình bị phong cách làm việc thiếu công bằng này làm bẩn.
Dù có là tiểu thư nhà giàu thì cũng không thể được ưu ái vô lý như thế!
Tôi đứng bật dậy, định lên tiếng chất vấn… nhưng ngay lập tức, tiếng hò reo vang lên át hết mọi lời tôi định nói.
Đồng nghiệp ùa tới bao quanh Chu Tâm Nghiên:
“Tâm Nghiên, chúc mừng cậu lên làm tổ trưởng! Sau này chúng tôi đều nghe cậu chỉ huy!”
“Đúng vậy, chúng tôi tin cậu sẽ là một lãnh đạo giỏi, dẫn dắt cả tổ đạt chỉ tiêu, vươn lên đứng đầu phòng dự án!”
“…”
Chu Tâm Nghiên cười rạng rỡ, má hơi ửng hồng, nói với mọi người:
“Tối nay không ai được về sớm nhé! Tôi mời cả nhóm một bữa thật lớn để ăn mừng chức tổ trưởng này!”
“Được!” – mọi người đồng thanh hưởng ứng.
Tiếng ồn ào của họ khiến tâm trạng tôi rối tung, tôi cau mày nhìn cảnh mọi người vây quanh Chu Tâm Nghiên, trong lòng ngổn ngang đủ thứ cảm xúc.
Ngồi ở bàn làm việc, tôi suy nghĩ thật lâu. Bây giờ chưa phải lúc lộ thân phận, thôi thì cứ để Chu Tâm Nghiên “đứng mũi chịu sào” vài hôm cũng được, dù sao tôi tới đây là có nhiệm vụ.