Buổi tiệc tối hôm đó, tôi không tham gia — phần lớn là vì không muốn hòa vào kiểu nịnh bợ này.
Sáng hôm sau, Chu Tâm Nghiên ôm một chồng tài liệu đi đến bàn tôi, chỉ vào xấp giấy, mặt nghiêm túc dặn:
“Đây là toàn bộ công việc của cậu hôm nay, ngày mai tôi cần. Tuyệt đối đừng để xảy ra sai sót! Nếu làm tốt, đây sẽ là dự án đầu tiên cậu tự mình hoàn thành.”
Tôi ngơ ngác gật đầu. Cô ấy là tổ trưởng, phân công việc cho tôi cũng là bình thường.
Chỉ là… tôi không ngờ, hôm qua tôi không đi dự tiệc của cô ấy mà vẫn được giao cho một cơ hội tốt thế này.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ việc Chu Tâm Nghiên được đặc cách làm tổ trưởng chưa hẳn là chuyện xấu. Giờ chính là lúc để tôi thể hiện năng lực.
Nhìn đống tài liệu cao gần bằng màn hình máy tính, tôi âm thầm tự nhủ phải hoàn thành trong một ngày.
Khi tôi đang cắm cúi làm, Chu Tâm Nghiên xách túi đi đâu đó rất vội, có lẽ là ra ngoài lo công việc.
Không biết từ lúc nào, trời đã tối. Mọi người tan làm đúng giờ, chỉ còn lại mình tôi vẫn ngồi ở văn phòng.
Dự án này quan trọng, tôi tuyệt đối không thể để xảy ra lỗi, cũng không muốn phụ lòng “tin tưởng” của Chu Tâm Nghiên.
Thế là tôi làm suốt cả đêm, đến tận 5 giờ sáng mới gửi tài liệu vào hòm thư của cô ấy.
Chỉ còn ba tiếng nữa là đến giờ làm, tôi gục xuống bàn chợp mắt.
Sáng hôm sau, trên bàn tôi xuất hiện một hộp bánh ngọt, kèm tờ giấy nhỏ ghi “Vất vả rồi” — là Chu Tâm Nghiên gửi.
Tổ trưởng như vậy… đúng là biết quan tâm đồng nghiệp.
Từ đó, khối lượng công việc của tôi càng lúc càng nhiều, làm xuyên đêm trở thành chuyện thường ngày.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng công việc ở vị trí nhân viên bình thường lại vất vả đến vậy, nhưng tôi vẫn làm cẩn thận, không bỏ sót.
Tôi đâu biết, mình đã hoàn toàn bị vẻ ngoài của Chu Tâm Nghiên che mắt.
Suốt từ đầu đến cuối, người cày ngày cày đêm… chỉ có mỗi mình tôi.
Ngày dự án hoàn thành, tôi với đôi mắt thâm quầng, mệt rã rời, nhưng khi nghe tin mình đã làm thành công, tôi vẫn không kìm được mà vui mừng reo lên.
Điều này chứng minh rằng nỗ lực của tôi không hề uổng phí.
Thế nhưng, ngay trong buổi họp, quản lý dự án lại tuyên bố:
“Dự án lần này phải cảm ơn Chu Tâm Nghiên đã ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ! Nội dung mới mẻ, phía khách hàng rất hài lòng, toàn bộ dự án sẽ giao cho cô ấy phụ trách!”
Vừa nói, ông vừa vỗ vai Tâm Nghiên đầy khen ngợi.
Cô ấy mỉm cười nhẹ:
“Vâng, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người.”
…Cái gì? Dự án của Chu Tâm Nghiên?
Tôi c.h.ế.t lặng, kinh ngạc nhìn cô ấy, rồi nhìn lên màn hình PPT trong phòng họp.
Ngay cả nội dung cũng không thay đổi, toàn bộ đều là những gì tôi đã thức trắng đêm để làm.
Nhưng phần tên tác giả… lại bị đổi thành Chu Tâm Nghiên.
Tôi siết chặt tay, cắn môi, nuốt xuống cơn tức nghẹn ở cổ họng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì ra… tôi chỉ là công cụ để cô ta lợi dụng, còn cô ta thì ung dung hưởng thành quả.
“Tâm Nghiên, mình biết là cậu làm được mà!”
“Tâm Nghiên, lần này chắc phải có tiệc mừng công rồi nhỉ!”
“Quả nhiên là cậu giỏi thật! Dự án vừa vào tay là biết cách xử lý, phương án lần đầu đã được thông qua, không hề bị yêu cầu sửa, đúng là đẳng cấp!”
“…”
Đồng nghiệp thì thi nhau nịnh nọt, nói toàn lời hoa mỹ, cứ sợ Chu Tâm Nghiên không nghe thấy.
Nhưng lần này, tôi không định nhẫn nhịn nữa.
Tôi đập bàn, tức giận trừng mắt nhìn thẳng vào cô ta, chất vấn:
“Chu Tâm Nghiên, dự án này rõ ràng là tôi làm! Dựa vào đâu mà cô thay tôi hưởng hết công lao như vậy?!”
Theo cơn giận của tôi, cả phòng lập tức im bặt, sắc mặt Chu Tâm Nghiên cũng sa sầm thấy rõ.
Trong mắt cô ta ánh lên vẻ oán hận, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, giữ giọng bình tĩnh:
“Vào phòng nói chuyện đi.”
Tôi theo cô ta vào văn phòng, tiếp tục chất vấn.
Nhưng Chu Tâm Nghiên ngồi trên chiếc ghế êm ái, ánh mắt khinh thường, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý:
“Chu Mộ Ngưng, cô có hiểu không? Tôi là cấp trên của cô. Lấy đồ của cấp dưới thì có gì sai? Đây chính là… quy luật chốn công sở.”
Quy luật chốn công sở!
Năm chữ ngắn ngủi vang lên như tiếng nổ trong đầu tôi, khiến tôi bỗng chốc sững sờ, đầu óc trống rỗng.
Không thể phủ nhận, tôi vừa bị Chu Tâm Nghiên dạy cho một bài học cay đắng.
Tôi bật cười khẩy:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Quy luật chốn công sở? Chu thị vốn phải là nơi làm việc trong sạch nhất, là nơi cho người mới cơ hội thăng tiến. Đó là điều đã ghi rõ trong buổi đào tạo nhập môn. Vậy ý cô là cô đang bắt nạt chốn công sở? Cô có tin tôi sẽ tố cáo cô không?”
Chu Tâm Nghiên liếc tôi đầy khinh miệt, giọng châm biếm:
“Cứ việc. Bây giờ trong công ty này, ai chẳng biết tôi là con gái chủ tịch? Ai thèm quan tâm chứ? Đồ nhà quê, đừng rảnh rỗi là gây chuyện. Tôi để cô tiếp tục ở lại công ty đã là quá nhân nhượng rồi. Tôi mong chuyện cô công khai chống đối tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai.”
Cô ta chống cằm, nheo mắt, buông lời cảnh cáo.
Chu Tâm Nghiên thật sự nhập vai “tiểu thư” của mình một cách hoàn hảo, khiến tôi chỉ thấy buồn cười lạnh lùng.
Thật đúng là hết thuốc chữa.
Ngay lập tức, tôi đẩy cửa bỏ đi, ra hành lang và gọi điện cho trợ lý của ba.
“Trợ lý Lưu, tôi cần nhờ anh một việc. Giúp tôi tra thông tin về người tên Chu Tâm Nghiên ở phòng chúng tôi. Bao nhiêu dữ liệu anh tìm được cứ gửi hết cho tôi.”
Tôi muốn xem, rốt cuộc cô ta là ai, mà dám ngang nhiên mạo nhận thân phận của tôi như thế!
Sau khi trấn tĩnh lại, tôi mới quay về bàn làm việc tiếp tục.
Từ nhỏ tôi đã biết — không được để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng tới công việc — nên tôi cố gắng giữ thái độ bình tĩnh để xử lý mọi việc tiếp theo.