Giả Mạo Trưởng Công Chúa, Ta Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 1



Ngày ta bị chẩn đoán mang thai, Trưởng Công Chúa dẫn người xông vào Đông Cung, ép ta uống mấy chục bát nước hoa hồng.

Thái Tử cầm kiếm chạy đến, ta tưởng mình được cứu, nhưng hắn lại một kiếm móc ra bào thai còn chưa thành hình trong bụng ta.

Hắn ôm Trưởng Công Chúa vào lòng: “Cưới nàng ta chỉ để chọc tức cô cô, ta chưa từng đụng vào nàng, đêm tân hôn là mã phu cùng nàng viên phòng, đứa bé trong bụng nàng cũng là nghiệt chủng.”

Trưởng Công Chúa rơi lệ trong lòng hắn: “Tiện nhân này có dung mạo giống hệt ta, chúng ta lại không chung huyết thống, dựa vào đâu mà thiên hạ không dung tha ta, còn nàng ta lại có thể danh chính ngôn thuận gả cho ngươi?”

Nàng ta giật lấy kiếm, từng nhát từng nhát lột da mặt ta để hả giận.

Ta bị ném vào loạn táng cương, đàn chó hoang xé xác ta mà ăn tươi nuốt sống, còn hai kẻ đó thì hoan ái ngay trước mặt ta.

Mở mắt ra lần nữa, ta trở về đêm đại hôn cùng Thái Tử, hắn đang dỗ dành ta uống một chén rượu hợp cẩn đã bị hạ dược.

01

“Trì Huỳnh, sao không uống?”

Ta nhìn ánh nến lay động trong chén rượu hợp cẩn, nghĩ đến cái c.h.ế.t thảm thiết của mình ở kiếp trước, cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt.

“Điện hạ, hôm nay thân thể ta không được khỏe, chén rượu này... có thể không uống được không?”

Bùi Hành không ngờ ta lại từ chối, hạ giọng dỗ dành: “Đại hôn mà không uống rượu hợp cẩn thì không hợp quy củ. Huỳnh nhi ngoan, nếu không khỏe thì chỉ nhấp môi một chút thôi.”

Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa chén vàng đến bên môi ta: “Huỳnh nhi mau uống đi, cô nhất định sẽ thương yêu nàng.”

Ta cười lạnh trong lòng, biết rõ trong rượu đã bị bỏ xuân dược cực mạnh, chỉ cần uống nửa chén cũng đủ khiến trinh nữ hóa thành xuân thủy.

Chỉ cần ta nuốt xuống, mã phu mà Bùi Hành sắp đặt sẵn sẽ theo ám hiệu mà lẻn vào tân phòng, hủy hoại sự trong sạch của ta, chà đạp tôn nghiêm của ta.

Ta gần như nghiến nát răng bạc trong miệng, nhưng vẫn cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn, mái tóc đen buông rủ, che đi sát ý cuồn cuộn trong đáy mắt.

“Thần thiếp... tuân mệnh.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ống tay áo rộng khẽ lay động, ta cố tình làm ra vẻ hoảng loạn, nhấc tay lên, chén rượu lập tức bị hất đổ, rượu tràn xuống bộ giá y thêu bích liên song đóa.

Mi tâm Bùi Hành lập tức nổi lên một tia âm trầm, ta nhanh tay hơn, nhón lấy tà váy bị thấm ướt, cúi đầu hoảng hốt nhận lỗi.

“Trì Huỳnh chỉ là một cô nhi, chưa từng nghĩ mình có thể được Thái Tử điện hạ ưu ái, vào Đông Cung làm phi, khó tránh khỏi hoảng loạn mà thất lễ, mong điện hạ thứ tội, cho phép ta lui xuống thay y phục rồi quay lại hầu hạ.”

Góc độ ta cúi đầu lúc này lại cực kỳ giống Bùi Uyển Tâm.

Bùi Hành đột nhiên vươn tay, tựa như muốn chạm vào mặt ta, nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào da thịt, hắn đột nhiên khựng lại, thu tay về, bật cười tự giễu.

Giọng hắn thấp đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng ta lại nhìn môi mà hiểu rõ từng chữ một:

“Ta đúng là điên rồi, cô cô xưa nay kiêu ngạo, nào có lúc nào khúm núm lấy lòng như nàng ta, đúng là mắt cá kém cỏi, cuối cùng cũng chẳng thể sánh bằng nửa phần ánh sáng của minh châu chân chính.”

Quay người bước vào trong thay y phục, ánh nến lay động, phản chiếu hàn ý trong mắt ta.

Mắt cá kém cỏi sao?

Hy vọng sau đêm nay, hắn vẫn có thể cao cao tại thượng mà đánh giá ta như vậy.

02

Ta vốn chỉ là một cô nhi nơi núi hoang, sống qua ngày trong căn nhà tranh giữa rừng, lấy việc đọc sách y dược làm niềm vui. Cuộc sống tuy thanh bần nhưng tự do tự tại.

Một ngày nọ, khi ta đang hái thuốc bên vách núi, tình cờ cứu được Bùi Hành—kẻ lẻn ra ngoài săn b.ắ.n nhưng vô ý mắc vào bẫy thú.

Đôi chân hắn bị răng sắt cắn sâu, m.á.u thịt bầy nhầy. Ngày ngày, ta giã thảo dược tiếp cốt thay hắn bôi thuốc, cẩn thận chăm sóc vết thương. Mỗi khi ta cúi xuống thay thuốc cho hắn, hắn lại thích dùng đầu ngón tay cuốn lấy lọn tóc rơi trước n.g.ự.c ta. Trong làn hương thuốc thoang thoảng, ánh mắt hắn gợn lên một tia sâu thẳm mà ta không hiểu được.

Một thiếu nữ đến tuổi cập kê, tâm tư đơn thuần, làm sao chịu nổi kiểu trêu ghẹo ấy? Lòng ta tựa như có một chú chim nhỏ không ngừng vỗ cánh, rối bời mà xao động.

Sau này, Bùi Hành tiết lộ thân phận, nói rằng muốn báo đáp ta.

Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt rực lửa:

“Ta sẽ lấy nàng về Đông Cung bằng ba thư sáu lễ, cả đời này chỉ có nàng mà thôi.”

Cứ thế, ta thuận theo lẽ thường, trở thành Thái Tử phi của hắn.

Chúng ta tôn trọng nhau như khách, cầm sắt hòa minh. Hắn dạy ta đánh đàn, thổi tiêu, cùng ta ngắm hoa thưởng nguyệt. Những khi ân ái, hắn thích nhất là ta ghé bên tai thì thầm gọi hắn: “Hành nhi.”

Sau này ta mới biết, tất cả những điều đó đều là thói quen của Bùi Uyển Tâm.

Mà ta không chỉ có dung mạo, ngay cả giọng nói cũng giống nàng ta đến lạ kỳ.

Một kẻ thế thân từ đầu đến cuối.

Hôm ta bị chẩn đoán mang thai, còn chưa kịp báo tin mừng cho Bùi Hành, Trưởng Công Chúa—người che trời trong hoàng cung—đã sớm hay tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-mao-truong-cong-chua-ta-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-1.html.]