Bùi Uyển Tâm dẫn theo một đám cung nhân xông thẳng vào Đông Cung, không nói lời nào đã đè ta xuống đất, từng bát từng bát hồng hoa ép ta uống.
Nước thuốc đắng chát chảy xuống cổ họng, bụng ta đau đớn như d.a.o cắt. Ta cuộn người trên đất, mồ hôi lạnh thấm ướt y phục.
Tin Trưởng Công Chúa gây náo loạn Đông Cung nhanh chóng truyền đến tai Bùi Hành.
Ta nhìn thấy hắn cầm bảo kiếm lao vào với vẻ mặt giận dữ, lòng dấy lên một tia hy vọng, run rẩy đưa tay về phía hắn:
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Phu quân, cứu ta…”
Hắn đi đến giữa ta và Trưởng Công Chúa, nhưng mũi kiếm không hề chỉ về kẻ đã làm hại thê tử và cốt nhục của hắn, mà không chút do dự đ.â.m xuyên qua bụng ta.
Trong tiếng thét thê lương của ta, hắn chẳng hề dừng tay, lưỡi kiếm ngoáy sâu vào vết thương, cuối cùng moi ra một mảnh m.á.u thịt còn chưa thành hình.
Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ vạt áo hắn, nhưng hắn chẳng mảy may để tâm. Hắn quay người, hướng về Trưởng Công Chúa mà thâm tình bày tỏ:
“Lấy nàng ta chẳng qua chỉ để khiến cô cô ghen, ta chưa từng chạm vào nàng ta. Đêm tân hôn, kẻ cùng nàng ta viên phòng là mã phu. Đứa trẻ trong bụng nàng ta cũng là nghiệt chủng.”
Nghe vậy, mắt Bùi Uyển Tâm ánh lệ lấp lánh, lao vào lòng hắn.
“Con tiện nhân này có dung mạo giống ta, ngươi và ta lại không có quan hệ huyết thống. Cớ gì thiên hạ không dung chúng ta, còn nàng ta lại có thể quang minh chính đại trở thành thê tử của ngươi?”
Đến lúc đó ta mới biết, hóa ra Bùi Hành là con riêng của Tiên Hoàng Hậu và một tên thị vệ.
Xuất thân bí mật ấy khiến tình cảm giữa hắn và Bùi Uyển Tâm nảy nở không chút kiêng dè, nhưng lại vĩnh viễn không thể công khai.
Lần đó Bùi Hành rơi vào bẫy, vốn là vở kịch giả c.h.ế.t do Bùi Uyển Tâm bày ra để hắn thoát khỏi thân phận Thái Tử, cùng nàng ta cao chạy xa bay. Nhưng Bùi Hành cuối cùng vẫn không nỡ từ bỏ vinh quang Đông Cung, lại còn tức giận trước sự tự tiện của Bùi Uyển Tâm.
Vừa khéo ta cứu được hắn, hắn nhìn thấy ta có dung mạo giống nàng ta, liền nảy sinh kế hoạch, cưới ta về Đông Cung chỉ để chọc tức nàng ta.
Bùi Uyển Tâm đoạt lấy thanh kiếm trong tay hắn, từng nhát từng nhát lột da mặt ta, thề phải hủy đi khuôn mặt giống nàng ta này.
Cơn đau như muốn đoạt mạng, nhưng ta vẫn tỉnh táo cảm nhận từng tấc da thịt bị lột ra.
Cuối cùng, bọn họ ném ta—kẻ thoi thóp hấp hối—vào bãi tha ma.
Tiếng dã thú xé xác ta hòa với tiếng rên rỉ đau đớn, tựa như kích thích sự điên cuồng trong lòng bọn chúng.
Ngay trước mặt ta, bọn chúng hoang dâm vô độ, lẫn trong hơi thở triền miên là những lời thề thốt ân ái.
Dường như, nỗi đau và cái c.h.ế.t của ta chính là liều thuốc kích thích bọn chúng vui sướng hơn.
Thanh âm ghê tởm ấy khắc sâu vào tâm trí ta, khiến giây phút cuối cùng của đời ta cũng bị làm cho buồn nôn đến tận cùng.
Ta thề, nếu có cơ hội làm lại, ta nhất định sẽ không tha cho đôi cẩu nam nữ dẫm đạp lên m.á.u thịt ta mà viên mãn tình yêu này!
03
Ta trọng sinh trở về đúng vào ba ngày trước đại hôn.
Ta quen thuộc từng con đường mật đạo trong Đông Cung, ba ngày là đủ để ta chuẩn bị chu toàn mọi thứ.
Hôm nay là ngày đại hôn của Bùi Hành, Bùi Uyển Tâm uống đến say khướt trong yến tiệc, được tỳ nữ dìu về phòng nghỉ ngơi. Bái thiên địa xong, ta được đưa vào động phòng, trong khi Bùi Hành còn đang ở tiền sảnh uống rượu cùng khách, ta liền lập tức tự mình vén khăn voan lên.
Từ mật đạo trong tân phòng, ta lẻn vào gian phòng nơi Bùi Uyển Tâm đang nghỉ, hạ mê hương với tỳ nữ của ả, sau đó lặng lẽ mang ả đã say đến bất tỉnh về, giấu vào gian trong của tân phòng.
Bùi Uyển Tâm nằm trên giường, mái tóc rối loạn, hai gò má ửng hồng áp lên chiếc gối ngọc, khóe môi khẽ cong, dường như đang chìm đắm trong một giấc mộng đẹp, chẳng hề hay biết bản thân đã rơi vào bẫy của ta.
Ta dùng đốt ngón tay nâng cằm ả lên, ép buộc ả há miệng, thứ dược dịch đen đặc từ muỗng sứ chảy dọc theo môi, tràn vào cổ họng.
Đây là loại Túy Hồn Tán mà ta đã đặc biệt điều chế, trong đó có hòa thêm dịch hoa Mạn Đà La, không chỉ có tác dụng kích tình, mà còn làm loạn tâm trí con người.
Nhìn ánh mắt ả dần trở nên m.ô.n.g lung, ta đỡ lấy thân thể mềm nhũn của ả, lột sạch xiêm y, khoác lên một bộ giao sa mỏng manh đầy mê hoặc.
Sau đó, ta mở cửa, đẩy ả ra ngoài.
Bùi Uyển Tâm bước từng bước nhẹ nhàng, đi về phía Bùi Hành.
Ả nhấc chén rượu còn sót lại, đổ lên xương quai xanh, lớp giao sa ướt đẫm, lộ ra đường cong uyển chuyển. Hai cánh tay trắng ngần vòng qua cổ Bùi Hành, đầu ngón chân trần bên dưới vạt váy khẽ cọ qua đùi hắn.
Ngón tay Bùi Hành bỗng nhiên siết chặt, yết hầu cũng chuyển động kịch liệt.
Hai má Bùi Uyển Tâm đỏ bừng, bàn tay mềm mại run rẩy vươn tới thắt lưng hắn.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm tới, Bùi Hành đột ngột bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy ả ra, trong mắt lộ rõ hàn quang, tràn đầy khinh bỉ.
“Ngươi lại hạ tiện đến mức dùng chiêu trò bỉ ổi này để quyến rũ cô? Với bộ dạng này, ngươi còn không xứng xách giày cho cô cô!”
Hắn quay người, lại rót đầy một chén rượu, đưa tới bên môi Bùi Uyển Tâm, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn:
“Vội gì? Trước tiên uống cạn chén rượu giao bôi này đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]