08
Nghe vậy, Bùi Uyển Tâm như trúng ý, không chút do dự vén tay áo bên phải, để lộ một vết bớt đỏ sẫm, khóe môi nở nụ cười đầy chắc chắn.
“Cánh tay ta có vết bớt này, từ khi sinh ra đã có. Con tiện nhân giả mạo kia tuyệt đối không thể bắt chước được.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ hồi tưởng.
“Hoàng muội của trẫm quả thật có một vết bớt đỏ trên cánh tay, trẫm tận mắt nhìn thấy khi nàng còn nhỏ.”
Ánh mắt ông ta lập tức chuyển sang ta, sắc bén như lưỡi dao.
“Ngươi nói ngươi là Trưởng Công Chúa, vậy trên cánh tay ngươi có vết bớt không?”
Ta vô thức giấu cánh tay phải ra sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn, tựa như có điều chột dạ.
Bùi Hành thấy thế, trong mắt lóe lên sự đắc ý, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Dù sao chỉ cần chứng minh ta là giả mạo, hắn không chỉ rửa sạch hiềm nghi của bản thân, mà còn có thể nhân cơ hội này lật đổ Bùi Húc, đoạt lại vị trí Thái Tử.
Hắn sải bước đến gần, thô bạo túm lấy cổ áo ta, định cưỡng ép xé rách y phục.
“Nàng ta chắc chắn không có vết bớt! Không chỉ vậy, trên n.g.ự.c nàng ta còn có một nốt ruồi đỏ, trời sinh dâm đãng! Khi ta mới quen nàng ta ba ngày, nàng ta đã vội vàng dâng thân cho ta. Hiện tại cấu kết với An vương, chắc chắn cũng là vì lẳng lơ thành tính, dục vọng không thỏa! Lời nàng ta nói, một chữ cũng không thể tin!”
Nói đến đây, hắn bỗng phát hiện sắc mặt Hoàng thượng đã cực kỳ khó coi, lúc này mới chợt nhận ra—hắn nói như vậy, chẳng khác nào tự mình thừa nhận những tin đồn về việc hắn bất lực.
Hắn khựng lại, vội vàng đổi giọng.
“Tóm lại, chỉ cần lột sạch y phục của ả trước mặt mọi người, thật giả sẽ lập tức sáng tỏ!”
Lời hắn khiến ta ghê tởm đến cực điểm, cơn phẫn nộ trong lòng dâng trào như nước lũ.
Trên người ta đích thực có nốt ruồi đỏ mà hắn nhắc đến, nhưng những lời bịa đặt phía sau hoàn toàn là hắn dựng lên.
Về phần vì sao hắn biết sự tồn tại của nốt ruồi đó—ta bỗng nhớ đến chuyện khi trước.
Lúc mới cứu hắn về, có một lần ta đang tắm thì nghe thấy ngoài cửa sổ có động tĩnh, vội vàng khoác y phục đi xem, nhưng chỉ nhìn thấy một con chim đậu trên khung cửa.
Lúc ấy ta không suy nghĩ nhiều, giờ mới chợt bừng tỉnh—thì ra là hắn lén nhìn trộm!
Kẻ đê tiện này, so với ta tưởng tượng còn bẩn thỉu hơn!
Ta giật mạnh tay hắn ra, nhanh chóng kéo kín cổ áo, rồi vung tay giáng cho hắn một cái tát vang dội.
“Bốp!”
Bùi Hành loạng choạng lùi về sau một bước.
Ta tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, lạnh lùng quát lên.
“Chớ nói bản cung là Trưởng Công Chúa, là cô của ngươi, dù là bất kỳ nữ tử nào khác, ngươi ở đại điện này, trước mặt bao nhiêu người, lại muốn lột sạch y phục của nàng ta để thị chúng—dù có chứng minh được sự trong sạch, nàng ta liệu còn có thể sống sao? Ngươi chính là muốn ép nàng ta vào chỗ chết!
Bệ hạ tuyệt đối không thể dung túng hạng người bỉ ổi như vậy!”
Dứt lời, ta quay người quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, vén tay áo lên, để lộ vết bớt đỏ giống hệt trên cánh tay.
Giọng ta đầy bi phẫn.
“Thần muội tuyệt đối không chịu sự nhục nhã này! Xin hoàng huynh làm chủ cho muội!”
09
Hoàng thượng ra lệnh cho ma ma đưa ta vào sau bình phong kiểm tra thân thể.
Chốc lát sau, ma ma bước ra, lắc đầu ra hiệu với Hoàng thượng, cho thấy trên người ta hoàn toàn không có nốt ruồi đỏ như Bùi Hành đã nói.
Ngay từ đêm tân hôn khi tráo đổi Bùi Uyển Tâm, ta đã nhìn rõ toàn bộ thân thể nàng ta, tự nhiên cũng chú ý đến vết bớt trên cánh tay.
Chi tiết dễ bại lộ như vậy, sao ta có thể xem nhẹ?
Ta tinh thông y thuật, cũng am hiểu thuật châm cứu, việc dùng thuốc nhuộm khắc một vết bớt giống hệt lên người chẳng phải chuyện khó khăn.
Còn về nốt ruồi đỏ kia, vì đặc điểm quá rõ ràng, ta đã sớm dùng thuốc tẩy sạch, không để lại dấu vết.
Ta ngấn lệ, vẻ mặt đầy ủy khuất và đau thương, nhìn Hoàng thượng, giọng nói khàn đặc như muốn vỡ vụn.
“Hoàng huynh đã kiểm tra rồi, có thể gạt bỏ nghi ngờ được chưa?”
Hoàng thượng thấy vậy, dường như cũng có chút áy náy, ra hiệu cho cung nữ dâng trà cho ta, dịu giọng an ủi.
“Trước uống ngụm trà, nhuận họng đi.”
Bùi Uyển Tâm thì trừng lớn mắt, vẻ mặt đầy kinh hoảng không thể tin được.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Con tiện nhân này nhất định đã dùng thủ đoạn gì đó để giả mạo vết bớt!”
Hoàng thượng trầm tư một lát, quyết định triệu thái y đến kiểm chứng thật giả.
Ta chẳng hề sợ hãi, vết bớt do ta khắc xuống, đâu dễ dàng bị vạch trần?
Quả nhiên, lần lượt từng vị thái y tiến lên kiểm tra cẩn thận, ai nấy đều kết luận vết bớt trên tay ta và Bùi Uyển Tâm nhìn qua đều như bẩm sinh, không thể phân biệt thật giả.
Hoàng thượng đang cảm thấy khó xử, chợt có một thái y bước lên tâu.
“Vi thần đột nhiên nhớ ra, khi Trưởng Công Chúa còn nhỏ, lần đầu nếm dương canh liền nổi mẩn đỏ khắp người, lúc đó mới phát hiện nàng dị ứng với thịt dê.
Từ đó về sau, ngự thiện phòng chưa từng chế biến món ăn có thịt dê nữa.”
“Trưởng Công Chúa khi ấy tuổi còn nhỏ, có lẽ đã quên chuyện này, nhưng lão thần vẫn nhớ rõ triệu chứng lúc đó.
Bệ hạ cớ sao không truyền lệnh nấu dương canh, để hai vị cô nương ăn thử, vi thần chỉ cần quan sát phản ứng của họ là có thể phân biệt ai mới là Trưởng Công Chúa thực sự.”
Hoàng thượng phất tay.
“Chuẩn tấu.”
Chẳng bao lâu, ngự thiện phòng đã dâng lên hai bát dương canh nóng hổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟