Nhà ngoại của Bùi Húc bị tịch thu tài sản, cả nhà bị c.h.é.m đầu, Thục phi cũng chọn cách tự vẫn bằng cái c.h.ế.t thê thảm ngay trước mặt Hoàng thượng, cầu xin giữ lại mạng sống cho Bùi Húc.
Nhờ vậy, hắn mới có thể sống sót.
Những năm qua, Bùi Húc luôn tỏ ra không hề oán hận Hoàng thượng, trung thành tuyệt đối, dường như đã hoàn toàn quên đi mối thù của mẫu thân.
Hoàng thượng dần buông lỏng cảnh giác với hắn, thấy hắn dũng mãnh thiện chiến, thậm chí còn ban cho hắn một phần binh quyền.
Kiếp trước, ta không hề hay biết những chuyện ẩn giấu này, chỉ biết vị An vương trước nay không hợp với Bùi Hành kia, sau một lần khải hoàn trở về triều, vì trọng thương quá nặng mà không qua khỏi, yểu mệnh từ trần.
Nhưng kiếp này, ngay từ lần đầu tiên gặp hắn, ta đã nhận ra sắc môi hắn khác thường.
Sau khi bắt mạch cho hắn, ta mới kinh ngạc phát hiện trong cơ thể hắn có loại độc ngấm lâu năm, đã tích tụ suốt bao năm qua.
Thường xuyên chinh chiến nơi sa trường, độc tố trong người hắn chỉ có thể phát tác nhanh hơn.
Với võ nghệ cao cường của hắn, e rằng kiếp trước, nguyên nhân thực sự khiến hắn c.h.ế.t không phải là trọng thương, mà là trúng độc.
Xem ra, không chỉ hắn chưa từng thực sự buông bỏ mối thù với Hoàng thượng và Thái Tử, mà Hoàng thượng cũng chưa từng thật sự gỡ bỏ cảnh giác với hắn.
Ta mỗi ngày đều châm cứu, giải độc cho hắn.
Tính theo thời gian, độc tố trong cơ thể hắn hẳn đã gần như được giải sạch rồi.
07
Kế hoạch của ta và Bùi Húc đang diễn ra thuận lợi, Hoàng thượng đột nhiên sai người truyền ta vào cung.
Vừa bước chân vào Thái Cực Điện, ta liền cảm thấy bầu không khí có điều không ổn.
Bùi Hành, kẻ đã mất thánh tâm từ lâu, vậy mà cũng có mặt ở đây.
Hắn trừng trừng nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý và căm hận không che giấu.
“Tống Trì Huỳnh, ngươi to gan lớn mật! Không chỉ lừa trời dối người, giả mạo Trưởng Công Chúa, còn cùng An vương cấu kết hãm hại bổn vương! Còn không mau quỳ xuống nhận tội!”
Bên cạnh hắn là một nữ tử che mặt bằng lụa mỏng, qua lớp sa mờ có thể thấy hai vết sẹo dữ tợn hằn sâu trên má, vừa hung tợn vừa xấu xí.
Không ngờ lại là Bùi Uyển Tâm, nàng ta chưa chết!
Không thể nào, ta rõ ràng tận mắt thấy nàng ta tắt thở, chẳng lẽ... nàng ta cũng trọng sinh?
Suy đoán này khiến ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Bùi Hành nắm lấy tay áo của Bùi Uyển Tâm, trong mắt đầy thương xót cùng áy náy.
“Cô cô, người chịu khổ rồi...”
Nhưng Bùi Uyển Tâm lại lạnh nhạt hất tay hắn ra, ánh mắt xa cách và chán ghét, dường như vẫn còn căm hận chuyện hắn đã phản bội nàng ta.
Nàng ta nhào đến trước mặt Hoàng thượng, tựa đầu lên đầu gối ông ta, nước mắt như chuỗi ngọc đứt đoạn, từng giọt từng giọt lăn xuống.
“Hoàng huynh, người có biết Uyển nhi đã chịu bao nhiêu khổ sở không? Con tiện nhân này đã tráo đổi thân phận với ta, không chỉ khiến ta bị mã phu làm nhục, còn hủy dung ta rồi hành hạ đến chết. Nếu không phải mẫu phi dạy ta từ nhỏ ngậm sẵn viên thuốc giả c.h.ế.t gia truyền để phòng bất trắc, e rằng Uyển nhi đã không thể gặp lại hoàng huynh nữa...”
Ta từng nghe Bùi Húc nhắc qua, mẫu phi của Bùi Uyển Tâm xuất thân danh môn thế gia, gia tộc có những bảo vật truyền đời như vậy cũng không có gì lạ.
Loại trừ khả năng nàng ta trọng sinh, ta ngược lại cảm thấy an tâm hơn.
Ta có thể g.i.ế.c nàng ta một lần, thì cũng có thể g.i.ế.c lần thứ hai!
Bùi Uyển Tâm vừa khóc lóc tố khổ xong liền ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, căm hận nói:
“Hoàng huynh nhất định phải lăng trì con tiện nhân giả mạo này, mới có thể giải hận trong lòng ta!”
Nàng ta quá kích động, lại mất hai chiếc răng cửa, mỗi lần nói chuyện đều xì hơi gió, nghe mà buồn cười không chịu nổi.
Ta nhịn không được bật cười thành tiếng, thong thả lấy từ trong tay áo ra một chiếc gương đồng nhỏ tinh xảo, giơ trước mặt nàng ta, chế giễu:
“Ở đâu ra con điên răng sún mặt nát thế này? Ngươi mà cũng dám mạo danh bản công chúa? Thật là nực cười đến cực điểm!”
“A a a!”
Bùi Uyển Tâm ôm mặt, thét lên một tiếng chói tai, giống hệt một cái ấm nước đang sôi trong ngự thiện phòng.
Trong mắt nàng ta tràn đầy lửa giận, hận không thể xé xác ta, đột nhiên rút thanh kiếm bên hông một thị vệ, gào lên lao tới:
“Hiện tại ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con tiện nhân ngươi!”
Ta nhẹ nhàng né tránh, ung dung lướt qua nhát kiếm của nàng ta.
Một kiếm đó c.h.é.m thẳng vào cột trụ, lưỡi kiếm lập tức bị kẹt chặt trong gỗ.
Nàng ta dốc sức rút ra, nhưng lại đứng không vững, lảo đảo một cái, ngã sõng soài trên đất, vô cùng chật vật.
Hoàng thượng nhắm mắt, không nỡ nhìn cảnh đó, khoát tay ra hiệu cho cung nữ đỡ nàng ta dậy, lại day day thái dương đầy khó xử, ánh mắt liên tục quét qua ta và Bùi Uyển Tâm, mày nhíu chặt.
Dù dung mạo Bùi Uyển Tâm đã bị hủy, nhưng qua đường nét còn sót lại vẫn có thể thấy nàng ta và ta có diện mạo rất giống nhau, khiến Hoàng thượng nhất thời khó lòng phân biệt ai mới là Trưởng Công Chúa thực sự.
“Hai người các ngươi đều một mực nói mình là Trưởng Công Chúa, chẳng lẽ trên đời này lại có đến hai Trưởng Công Chúa hay sao?”
Ánh mắt ông ta chậm rãi lướt qua ta và Bùi Uyển Tâm.
“Các ngươi có chứng cứ gì để chứng minh mình mới là Trưởng Công Chúa thực sự?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟