Giả Mạo Trưởng Công Chúa, Ta Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 8



Đổi lại là tiếng quát lạnh lùng của Hoàng thượng:

“Ngươi không nhìn thấy bộ mặt nhẫn tâm coi mạng người như cỏ rác của ả sao? Dám mở miệng đòi trẫm g.i.ế.c sạch tất cả những ai có mặt! Một kẻ tâm địa ác độc như vậy, sao có thể có liên hệ gì với hoàng thất? Nếu ngươi còn dám cầu tình cho ả, thì ngay cả tước vị vương gia này cũng đừng mong giữ được! Trẫm lập tức phế ngươi thành thứ dân!”

Môi Phủ Hành mấp máy, nhưng cuối cùng không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể cúi đầu, lùi sang một bên.

Khi Phủ Uyển Tâm bị lôi ra ngoài hành hình, nàng ta vẫn còn không cam lòng mà nguyền rủa ta sẽ c.h.ế.t không toàn thây.

Hoàng thượng vì muốn trấn an ta, không chỉ ban thưởng cho ta một đống châu báu, mà còn giao quyền xử trí Phủ Uyển Tâm lại cho ta.

Ta đi đến trước mặt Phủ Uyển Tâm, lúc này đã bị đánh đến mức thoi thóp, ngồi xổm xuống, nhìn xuống bộ dạng nhếch nhác thảm hại của nàng ta, từng câu từng chữ như lưỡi d.a.o đ.â.m vào lòng nàng ta:

“Ngay cả ngươi cũng nhận ra nước này có vấn đề, ngươi thực sự cho rằng hoàng thượng lại không biết sao?”

Nàng ta khó nhọc ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy hoang mang và khó hiểu.

Ta nhếch môi, nở nụ cười lạnh nhạt mà châm chọc:

“Ngươi có phải đang thắc mắc, vì sao Hoàng thượng rõ ràng biết khả năng cao ngươi mới là thật, nhưng vẫn cứ khăng khăng khẳng định ngươi là giả?”

“Bởi vì thể diện của hoàng thất quan trọng hơn sự thật. Một Trưởng Công Chúa đã bị tên mã phu hèn mọn làm nhục, còn mang thai nghiệt chủng, cho dù có là thật, thì cũng chỉ có thể là giả.”

Phủ Uyển Tâm điên cuồng lắc đầu, nước mắt tuyệt vọng tràn đầy trong mắt:

“Không… Ta không tin… Hoàng huynh tuyệt đối không thể đối xử với ta như vậy…”

Nàng ta quằn quại bò về phía đại điện, gào lên:

“Hoàng huynh! Người có nghe thấy không? Nữ nhân này đã tự thừa nhận nàng ta là giả! Ta mới là thật…”

Chưa đợi nàng ta nói xong, ta đã rút d.a.o găm ra, không chút do dự đ.â.m thẳng vào tim nàng ta.

Ta chợt nhớ trong sách từng ghi lại những chuyện kỳ dị về nhân thể, có người tim mọc lệch về bên phải, có người nằm ở sau lưng, thậm chí còn có người có tim ở tứ chi, yết hầu, hoặc những vị trí không tưởng khác.

Nghĩ vậy, ta lập tức siết chặt chuôi dao, không chần chừ mà đ.â.m thêm một nhát, rồi một nhát nữa, liên tiếp xuống khắp cơ thể nàng ta, cho đến khi biến nàng ta thành một bọc máu, chắc chắn rằng nàng ta đã c.h.ế.t không thể c.h.ế.t thêm.

Cuối cùng, ta ra lệnh cho người khiêng xác nàng ta lên giàn hỏa, dội dầu, châm lửa, lặng lẽ nhìn thân thể nàng ta dần dần hóa thành tro bụi trong ngọn lửa hừng hực.

Lần này, ta xem ngươi còn có thể giả c.h.ế.t như thế nào!

11

Hôm sau, sau khi xử lý xong chuyện của Bùi Uyển Tâm, ta liền có một vị khách không mời mà đến.

Bàn tay của Bùi Hành siết chặt cổ tay ta như gọng kìm, trong mắt ánh lên sự cuồng nhiệt.

“Trì Huỳnh, ngươi cũng trọng sinh rồi đúng không? Bùi Uyển Tâm – con tiện nhân đó đã chết, giờ ngươi đường đường là Trưởng Công Chúa, có thể nói chuyện trước mặt phụ hoàng. Chỉ cần ngươi giúp ta đoạt lại ngôi Thái Tử, sau này ta đăng cơ, ngươi đổi một thân phận khác, lập tức trở thành hoàng hậu. Khi ấy, ngươi và ta cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý, nắm giữ giang sơn vạn dặm!”

Bùi Hành nói rằng, hôm đó hắn bị dọa đến hoảng hốt, về phủ liền phát sốt, trong cơn mê man lại nhớ ra chuyện kiếp trước.

Kiếp trước, sau khi hắn và Bùi Uyển Tâm hợp mưu hại c.h.ế.t ta, vì muốn đường đường chính chính ở bên nhau, bọn họ không chờ được mà lập tức hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng thượng.

Bùi Hành đăng cơ, Bùi Uyển Tâm giả chết, đổi một thân phận khác nhập cung, được phong làm hoàng hậu.

Ban đầu, hai người quấn quýt không rời, Bùi Hành thậm chí còn để trống hậu cung, độc sủng một mình nàng ta.

Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu, hai đứa con mà Bùi Uyển Tâm sinh ra đều lần lượt c.h.ế.t yểu.

Triều thần liên tục dâng tấu chương gây áp lực, Bùi Hành bất đắc dĩ phải nạp thêm nhiều mỹ nhân vào cung.

Lúc đầu, hắn thề thốt với Bùi Uyển Tâm rằng những nữ nhân đó chỉ là công cụ sinh con, đợi sinh xong liền g.i.ế.c mẹ giữ con.

Thế nhưng lâu dần, hắn không tránh khỏi nảy sinh lòng thương tiếc với một số mỹ nhân trong cung, dần dần lạnh nhạt với Bùi Uyển Tâm, thậm chí còn có ý phế hậu.

Bùi Uyển Tâm sao có thể chịu được nỗi uất ức này? Ngay trong lúc hoan ái với Bùi Hành, nàng ta vung dao, thiến hắn ngay tại trận.

Bùi Hành m.á.u chảy đầm đìa, cuối cùng mất mạng vì mất m.á.u quá nhiều, c.h.ế.t trong đau đớn.

Sau khi nhớ lại tất cả, giờ phút này, hắn hận Bùi Uyển Tâm đến tận xương tủy.

“Lần trước ta đúng là bị mỡ heo che mắt, mới bị ả ta mê hoặc, gây nên sai lầm lớn. Lần này may nhờ ngươi để con tiện nhân Bùi Uyển Tâm tự ăn lấy hậu quả, quả thực khiến người ta hả dạ!”

Bùi Hành giọng điệu chân thành, trong mắt có vài phần hối hận và mong chờ:

“Giờ ngươi vẫn còn sống, cớ gì chúng ta không bỏ qua chuyện cũ, nối lại tiền duyên? Kiếp này, ta nhất định không phụ ngươi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”

Ta ghê tởm hất tay hắn ra:

“Mã phu chẳng phải do chính ngươi an bài sao? Bùi Uyển Tâm tuy tâm địa độc ác, nhưng ngươi lại đổ hết tội lỗi lên đầu nàng ta, còn giả vờ vô tội thanh cao, ngươi thì tốt đẹp chỗ nào?”

Mắt Bùi Hành lóe lên vẻ vui mừng:

“Ngươi vẫn để tâm đến chuyện mã phu, chứng tỏ trong lòng ngươi vẫn có ta, đúng không? Năm đó ngươi cứu ta, tình sâu nghĩa nặng, nhất định là đang trách ta đêm tân hôn không thể cùng ngươi viên phòng, nên mới canh cánh trong lòng đến tận bây giờ, có phải không?”

Nói đoạn, hắn nhào thẳng về phía ta, trong mắt lấp lánh thứ dục vọng ghê tởm, giọng nói tràn đầy sự tự phụ đáng khinh:

“Vi phu bây giờ có thể bù đắp đêm hoa chúc còn dang dở năm ấy, giúp ngươi thỏa mãn tâm nguyện trong lòng.”

Bùi Hành trước kia tuy đê tiện, nhưng chưa từng điên cuồng đến mức này, e là ăn quá nhiều dược bổ thận tráng dương, để tiểu đầu chi phối đại đầu, nên giờ trong đầu chỉ còn mấy chuyện hạ lưu bẩn thỉu.

Ta cười lạnh một tiếng, không chút do dự chộp lấy bình hoa bên cạnh, nhắm thẳng đầu hắn mà đập xuống:

“Cút! Cút! Cút ngay!”

Bị ta thẳng thừng từ chối, Bùi Hành vẫn không chịu từ bỏ.

Dùng văn không được, hắn liền giở võ—nhân lúc Bùi Húc dẫn đại quân nam hạ bình loạn, kinh thành phòng bị lỏng lẻo, mà Hoàng thượng lại đột nhiên lâm bệnh nặng, hắn táo tợn phát động binh biến.

Khi hắn dẫn binh bao vây Thái Cực điện, đinh ninh rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, thì bên trong điện bất ngờ tràn ra số quân đông gấp bội.

Bùi Húc, lẽ ra đang ở phương nam bình loạn, và Hoàng thượng, vốn dĩ bệnh tình nguy kịch sắp chết, từ phía sau đại quân chậm rãi bước ra.

Hóa ra tất cả chỉ là vở kịch do Hoàng thượng và An vương tỉ mỉ sắp đặt, nhằm dụ Bùi Hành vào tròng.

Bùi Hành bị bắt sống, Hoàng thượng phẫn nộ muốn xử tử hắn ngay tại chỗ.

Ta bước lên cầu xin:

“Bùi Hành tội không thể dung, nhưng dù sao cũng là hoàng thất huyết mạch, khẩn cầu hoàng huynh niệm tình phụ tử, tha cho hắn một mạng. Chi bằng phế làm thứ dân, lưu đày Hồ địa, để hắn tự sinh tự diệt, lấy đó chuộc tội.”

Hoàng thượng trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟