Giả Mạo Trưởng Công Chúa, Ta Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 9



Vừa đến Hồ địa, ta liền sai người bán hắn vào kỹ viện hạ cấp nhất ở đó—nói ra cũng phải cảm ơn Bùi Uyển Tâm đã cho ta cảm hứng.

Phong tục Hồ địa cởi mở, có không ít kẻ có sở thích quái đản, chỉ cần tiền đủ nhiều, đừng nói đàn ông, ngay cả heo chó bò dê cũng có thể bò lên giường Bùi Hành.

Bùi Hành bị hành hạ đủ đường, bị giày vò suốt mấy tháng, cuối cùng ruột gan nát bấy, trực tràng sa ra ngoài mà chết, đến cả một bộ t.h.i t.h.ể nguyên vẹn cũng không giữ được.

12

Bữa tiệc mừng chiến thắng dẹp loạn, Hoàng thượng liên tục nâng chén chúc ta:

“Nhờ có Uyển nhi kịp thời tiết lộ tâm tư phản nghịch của Bùi Hành, trẫm và An vương mới có thể chuẩn bị trước, ngăn chặn âm mưu của nghịch tử kia thành công.”

Ta uống hết ly này đến ly khác, chẳng mấy chốc đã cảm thấy không chịu nổi rượu, đành tạ tội với hoàng thượng rồi rời đi nghỉ ngơi.

Hoàng thượng chu đáo sắp xếp cho ta nghỉ tại thiên điện.

Trong điện, làn khói trắng từ lư hương bốc lên, quấn quanh như tơ lụa. Ta bỗng cảm thấy một luồng nóng bức khó hiểu dâng lên trong cơ thể, đang định gọi thị nữ đến thì một bàn tay chợt từ phía sau bịt chặt miệng mũi ta.

Mùi long diên hương nồng đậm tràn ngập khoang mũi, chính là Hoàng thượng! Hơi thở nóng rực, dồn dập phả bên tai ta:

“Đừng sợ, hôm đó trong đại điện đối chọi, trẫm đã biết nàng không phải Trưởng Công Chúa thực sự. Nàng và dì ruột của Trưởng Công Chúa, cũng chính là thứ mẫu của trẫm, giống nhau như đúc. Trẫm yêu nàng.”

Ta nhất thời không kịp phản ứng, c.h.ế.t lặng tại chỗ, cứng đờ như bị sét đánh.

Trong những lời tự thuật gần như mê loạn của Hoàng thượng, ta dần xâu chuỗi được mọi chuyện.

Thuở niên thiếu, Hoàng thượng từng yêu sâu sắc vị thứ mẫu của mình. Thế nhưng nàng hồng nhan bạc mệnh, sớm đã hương tiêu ngọc vẫn, trở thành vầng trăng trắng không thể xua tan trong lòng hắn.

Sau đó, em gái của thứ mẫu nhập cung làm phi, tuy dung mạo không giống tỷ tỷ, nhưng con gái bà ta sinh ra lại giống dì ruột như khuôn đúc.

Đến tận lúc này, ta mới chợt hiểu vì sao trước kia Hoàng thượng lại sủng ái Bùi Uyển Tâm đến thế, và vì sao trong đại điện hôm đó hắn không bảo vệ nàng.

Không chỉ vì nàng làm hoàng thất mất mặt, mà quan trọng hơn, gương mặt nàng đã bị hủy, thanh danh cũng không còn. Hắn không thể mượn nàng để hoài niệm về vầng trăng trắng trong lòng mình nữa, thậm chí còn vì vậy mà trút giận lên nàng.

Còn ta, không chỉ giống hệt thứ mẫu của hắn mà quan trọng hơn, giữa ta và hắn không có quan hệ huyết thống. Hắn không cần kiêng dè đạo lý luân thường như khi đối với Bùi Uyển Tâm, chỉ có thể dùng tình huynh muội để che giấu tình cảm của mình.

Với hắn, ta là kẻ thay thế hoàn hảo hơn, có thể lấp đầy chấp niệm méo mó trong lòng hắn.

Nhìn thấy cái lưỡi ghê tởm của Hoàng thượng sắp l.i.ế.m lên cổ ta, ta lập tức vận lực, chuẩn bị đ.â.m ngân châm trong tay áo ra.

Nhưng đúng lúc ấy, Hoàng thượng đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống đất.

Là Bùi Húc! Hắn thấy ta rời đi mà Hoàng thượng cũng theo sau, trong lòng bất an nên lập tức chạy đến thiên điện, một chưởng c.h.é.m thẳng khiến Hoàng thượng bất tỉnh.

Bùi Húc vội đỡ lấy ta, giọng lo lắng:

“Muội không sao chứ?”

Cả người ta nóng rực như lửa đốt, Bùi Húc liếc mắt đã nhận ra nguyên nhân, hắn cau mày, xoay người định đi:

“Ta đi tìm thái y cho muội.”

Ta đưa tay kéo lấy ống tay áo hắn, ánh mắt lướt qua lư hương vừa bị dập tắt, yếu ớt lắc đầu:

“Vô ích thôi, ta từng đọc trong một cuốn y thư cổ, loại hương này gọi là 'Tận Quân Hoan', là bí dược trong hoàng cung, dược tính cực kỳ bá đạo, chỉ có một cách giải.”

Bùi Húc sững người, giọng nói có chút do dự:

“Vậy... ta đi tìm một thị vệ anh tuấn đến?”

Ta thở dốc, cố gắng nói từng chữ:

“Huynh nghĩ… ta tùy tiện ai cũng có thể lọt mắt sao?”

Thấy hắn còn muốn nói nữa, ta cắn răng, dứt khoát đẩy mạnh hắn ngã xuống giường.

Tiếng lụa rách vang lên, y bào của hắn bị ta xé toạc, rơi lả tả xuống đất.

Một đêm xuân sắc triền miên, quyến luyến.

Sáng hôm sau, Bùi Húc hai má đỏ bừng, vội vã mặc lại y phục, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

“Đây… đây là lần đầu của ta… muội, muội phải chịu trách nhiệm với ta.”

Đôi tai hắn đỏ ửng, dường như có thể nhỏ ra máu. Trong lúc hoảng loạn, hắn cởi ngọc bội bên hông, nhét vào tay ta, lại liếc nhìn Hoàng thượng vẫn nằm bất tỉnh dưới đất:

“Chuyện của phụ hoàng, muội đừng lo, ta sẽ nghĩ cách, cùng lắm thì đẩy nhanh kế hoạch của chúng ta.”

Ta tránh đi ánh mắt đầy mong đợi của hắn, nhẹ nhàng đẩy ngọc bội trở lại tay hắn, giọng nói lạnh lùng mà dứt khoát:

“Bùi Húc, nhớ kỹ, hôm nay huynh chưa từng bước vào thiên điện này, cũng chưa từng nhìn thấy ta.”

Dù đại bộ phận triều thần đã quy phục Bùi Húc, nhưng vẫn còn không ít lão thần trung thành với Hoàng thượng, trong đó có cả những võ tướng nắm giữ binh quyền.

Nếu bây giờ đối đầu trực diện với Hoàng thượng, nội loạn nổ ra, ai biết được đám rợ Hồ luôn rình rập phương Bắc có nhân cơ hội mà xâm phạm hay không?

Đến lúc đó, một khi chiến hỏa bùng lên, chịu khổ vẫn là bách tính.

13

Sau khi Bùi Húc rời đi, ta đưa Hoàng thượng lên giường, lại đặt vào lư hương một loại hương có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.

Đợi Hoàng thượng chậm rãi tỉnh lại, đập vào mắt là ta y phục xộc xệch, gương mặt e lệ ửng hồng. Ông ta cho rằng đã cùng ta mây mưa, cuối cùng thỏa nguyện bấy lâu, long nhan rạng rỡ.

Một tháng sau, ta thường xuyên buồn nôn, Hoàng thượng bí mật truyền ngự y đến, ta được chẩn đoán đã mang thai.

Cùng lúc đó, trong cung lan truyền tin Trưởng Công Chúa đột nhiên mắc trọng bệnh. Nửa tháng sau, thuốc thang vô hiệu, nàng không may từ trần, Hoàng thượng đau buồn tột độ.

May mắn thay, bên cạnh người lúc nào cũng có một mỹ nhân mới tiến cống từ Giang Nam bầu bạn, an ủi vỗ về.

Nghe nói mỹ nhân ấy có làn da vô cùng mỏng manh, chỉ cần gió thổi qua liền nổi mẩn, bởi vậy mỗi lần xuất hiện trước mặt người khác đều dùng lụa mỏng che mặt, càng thêm vài phần thần bí. Nàng ta được Hoàng thượng sủng ái hết mực, chẳng bao lâu liền mang thai, một đường thăng tiến, được phong làm quý phi.

Mười tháng sau, ta lấy thân phận quý phi, thuận lợi sinh hạ một hoàng tử.

Dưới sự bào mòn âm thầm của kịch độc, cơ thể Hoàng thượng đã đến giai đoạn dầu cạn đèn tàn, mà binh quyền trong tay những trung thần tận tụy với ông ta cũng dần bị ta và Bùi Húc từng chút một thâu tóm sạch sẽ.

Đến khi con trai ta tròn một tuổi, Hoàng thượng cuối cùng cũng băng hà.

Trước khi lâm chung, chàng để lại di chiếu, lệnh cho ấu tử kế vị, phong ta làm thái hậu nhiếp chính, phong An Vương Bùi Húc làm phụ chính đại thần.

Ta bế tiểu Hoàng thượng bước lên long ỷ, nhìn quần thần phía dưới đồng loạt hô vạn tuế, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen.

Những khổ đau kiếp trước, tựa như chỉ là một cơn ác mộng.

Giờ đây, đây mới là cuộc đời mà ta đáng có.



Ngoại truyện

Bùi Húc ngày ngày nhập cung tháp tùng thánh giá, quyền khuynh triều dã, một thời phong quang vô hạn.

Những đại thần trung thành với ta lần lượt dâng tấu khuyên nhủ, nói rằng chúa thượng còn nhỏ, quốc gia không thể không phòng, nếu Bùi Húc có dã tâm, e rằng sẽ không phải là phúc cho ta và tiểu Hoàng thượng.

Thậm chí có người không kiêng nể gì mà đề nghị ta trực tiếp ban cho hắn một ly rượu độc, để trừ hậu họa.

Ta bảo bọn họ không cần nhắc lại chuyện này nữa.

Cũng không phải vì ta si mê Bùi Húc, hay hoàn toàn tín nhiệm hắn.

Nói một cách công bằng, Bùi Húc dung mạo xuất chúng, quanh năm chinh chiến sa trường, vóc dáng cũng cường tráng hơn người, ta thực sự rất thích.

Huống hồ, cho tới nay hắn chưa từng có hành vi nào quá giới hạn, ta sao có thể vì nghi kỵ mà g.i.ế.c hại một trung thần?

Nhưng sau những gì đã trải qua ở kiếp trước, ta sớm hiểu rõ rằng, đem tính mạng và tương lai của mình gửi gắm vào người khác, chẳng bằng tự nắm chắc quyền lực trong tay mới là lựa chọn đáng tin cậy nhất.

Chính vì thế, ngày ấy ở thiên điện, ta mới dứt khoát cự tuyệt hắn, ngược lại thuận nước đẩy thuyền, trở thành sủng phi của tiên hoàng.

Hiện tại, Bùi Húc có vẻ như đã động lòng với ta, nỗi oan của nhà ngoại cũng đã được rửa sạch, mối thù lớn đã báo, hắn dường như không còn hứng thú với ngai vàng.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Thế nhưng lòng người dễ đổi, tương lai ra sao, ai có thể đoán trước?

Nếu một ngày nào đó, tình ý của hắn đối với ta phai nhạt, hoặc hắn không cam lòng chịu lép vế, vậy thì ta và tiểu Hoàng thượng sẽ trở thành chướng ngại buộc hắn phải loại bỏ.

Vậy nên, để phòng ngừa vạn nhất, ta đã sớm hạ đồng mệnh cổ lên người hắn, mẫu cổ nằm trong cơ thể ta.

Nếu hắn không hai lòng, tất cả bình an vô sự.

Nếu hắn có dã tâm, hắn nhất định không thể thoát khỏi cái chết.

Lần này, dù là tình yêu hay quyền lực, ta cũng phải nắm chặt trong tay, không được phép có bất kỳ sơ suất nào.

(Hoàn toàn văn)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]