Dù sao cũng không phải chuyện nhà họ, cũng khó mà can thiệp thêm.
Tôi nhìn chiếc vali trong tay, nhắn tin riêng cho mẹ.
"Mẹ, vali này là sao?"
Mẹ tôi lập tức trả lời: "Nội quy là để gạt họ hàng thôi, con tự giác mà đi làm đi, đừng quay về làm chướng mắt."
"Phòng con mẹ đã dọn sạch, làm phòng làm việc rồi."
"Từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con."
Mẹ tôi luôn nói với ba tôi rằng bà muốn có một phòng làm việc, nhưng ba tôi luôn bảo bà bị bệnh 'làm màu', giả vờ thanh cao.
Hai người vì chuyện đó cãi nhau suốt.
Mẹ tôi nói căn nhà này là của hồi môn bà mang về, bà muốn sắp xếp sao thì tùy.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ba tôi thì nói nhà phải có một phòng khách để họ hàng ở quê lên có chỗ nghỉ.
Cãi nhau quá, ba tôi chỉ vào tôi mà nói: "Nó sớm muộn cũng đi lấy chồng, sau này phòng nó để em làm phòng làm việc, phòng khách phải giữ lại."
Phòng tôi, nhiều nhất cũng chỉ giữ đến trước khi tôi kết hôn.
Nhìn những dòng chữ mẹ tôi gửi, tôi như thấy cảnh bà đang hớn hở dọn dẹp phòng tôi, bày biện mọi loại đồ trang trí mềm mại và cây xanh mà bà thích.
Như thể bà đã chịu đựng đến cực hạn, chỉ đợi kỳ thi đại học kết thúc là lập tức đuổi tôi đi.
Thậm chí còn chu đáo giúp tôi sắp sẵn hành lý.
Còn muốn cắt đứt quan hệ mẹ con, để tôi mãi mãi không quay về.
2
Tôi nhìn vào túi bút trong tay.
Giấy tờ đều đầy đủ, trong ngăn còn có mấy trăm tệ tiền dinh dưỡng mẹ tôi nhét vào sáng nay.
Vali thì nhét đầy quần áo lộn xộn, chắc do vội vàng đuổi tôi đi nên cũng chẳng sắp xếp gì.
Tôi lướt mắt nhìn qua, đóng nắp lại, kéo đi thẳng đến bến xe.
Đã không chào đón tôi quay về, thì tôi cũng chẳng về nữa!
Tôi mua chuyến xe gần nhất, bắt đầu hành trình đi làm thuê.
Trước đó, nơi xa nhất tôi từng đi chỉ là trung tâm thành phố để mua sắm.
Dựa vào một luồng quyết tâm, tôi mua vé tàu đi về phía Nam.
Tổng hành trình hơn 2000 cây số, tàu hỏa mất 15-20 tiếng, vé hơn 100 tệ; tàu cao tốc 9 tiếng, vé hơn 600 tệ.
Cân nhắc mãi, tôi chọn tàu hỏa, ghế cứng.
Kéo vali theo, tôi không dám chợp mắt suốt chặng đường, chỉ cần có người đi qua là tôi lại cảnh giác.
Trong toa tàu toàn là học sinh đi du lịch, nói cười ầm ĩ làm đầu tôi nhức như búa bổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tới khi tàu đến nơi, đầu tôi vẫn ong ong như có ong bay bên tai.
Trong suốt thời gian đó, ba mẹ tôi không hề liên lạc với tôi.
3
Có rất nhiều nhà máy tuyển công nhân thời vụ mùa hè, tôi tùy tiện chọn một chỗ đãi ngộ ổn rồi điền hồ sơ.
Sau khi có điểm thi đại học, tôi xin nghỉ đến tiệm net, điền nguyện vọng và đổi địa chỉ nhận giấy báo trúng tuyển.
Làm xong tất cả, tiện tay đăng nhập vào tài khoản QQ đã lâu không dùng.
Vừa đăng nhập, hàng loạt tin nhắn nhấp nháy hiện lên.
Tôi thi không tệ, đứng top 10 lớp, top 100 khối, chọn một trường đại học ở phía Nam.
Cô chủ nhiệm nhắn rất nhiều, hỏi tôi khi nào về trường dự lễ tốt nghiệp.
Ban cán sự lớp cũng gửi nhiều tin, đều hỏi về buổi lễ.
Lúc này tôi mới nhớ ra mình đã đổi số điện thoại từ lâu, họ không liên lạc được, chỉ đành để lại tin nhắn trên QQ.
Nhưng...
Tôi nhìn thời gian, lễ tốt nghiệp đã qua từ lâu rồi.
Nhóm lớp gửi rất nhiều ảnh và video về buổi lễ, bạn bè cười vô tư, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Tôi cúi đầu nhìn bộ đồ công nhân nhàu nát trên người, lạnh lùng tắt nhóm chat.
Tuổi trẻ của tôi, dường như đã kết thúc sớm.
Trong một loạt tin nhắn ngập mắt, tôi thấy một tài khoản QQ lạ.
"Tiểu Vũ, là ba đây, con ổn không?"
"Con đang ở đâu, sao đổi số điện thoại rồi?"
"Mẹ con bị bệnh, con không về chăm à?"
Hai người này, không thể nghĩ ra gì mới hơn sao?
Mẹ tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, chẳng lẽ ba tôi không biết?
Lúc này gọi tôi về, chẳng qua là người giúp việc trong nhà bị bệnh, không ai hầu hạ ăn uống, muốn tôi – người giúp việc nhỏ tuổi về thay.
Tôi không trả lời gì, chặn luôn QQ đó.
Nếu mẹ tôi là thùng thuốc s.ú.n.g dễ nổ, thì ba tôi là người cầm bật lửa.
Từ khi tôi biết nhận thức, chưa từng thấy lương của ông.
Mỗi tháng có lương là ông gửi 2/3 về quê, phần còn lại đủ để ông tiêu riêng.
Cả trái tim ông dồn hết cho đứa cháu trai.