Còn tôi – con gái ruột lại như thứ nhặt từ thùng rác.
Tôi lặng lẽ tắt QQ, ngồi yên trong tiệm net rất lâu.
Gia đình nguyên sinh như cái cưa răng cưa, kéo qua kéo lại, khiến tim tôi rướm máu.
Còn chưa kịp buồn lâu, quản đốc đã gọi tới.
"Tối nay làm thêm, về gấp."
Tôi lau mặt, vội vàng rời khỏi tiệm net.
Có lẽ mẹ tôi nói đúng, sau 18 tuổi, tôi phải tự mình bươn chải cuộc sống.
Học phí và chi phí sinh hoạt đại học, còn chưa có gì đảm bảo.
4
Khi biết tôi đậu vào một trường đại học danh tiếng, các công nhân làm cùng đều rất sốc.
Giờ ăn trưa, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Một người đùa vui: "Nếu tôi mà học giỏi như cô, chắc ba mẹ phải nâng như nâng trứng."
"Cô chắc không phải con ruột đâu, sao cha mẹ lại nhẫn tâm thế?"
Tôi cười chua chát, tôi cũng ước mình là con nhặt ngoài đường.
Như vậy ít ra sẽ không cảm thấy đau lòng hay buồn bã thế này.
Nhưng gương mặt tôi giống hệt mẹ, chẳng cần xét nghiệm ADN cũng biết tôi chắc chắn là con ruột bà.
Một cô công nhân lớn tuổi hơn bước đến, vỗ vai tôi an ủi: "Biết đâu mẹ cháu có nỗi khổ gì đó thì sao?"
"Con à, tự lập cũng tốt, sớm va chạm xã hội, sớm trưởng thành."
Một người mạnh mẽ như bà ấy, thì có thể có nỗi khổ gì?
Tôi âm thầm phản bác trong lòng, nhưng mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
Nỗi uất ức bị kìm nén bấy lâu như tìm được chỗ để trút ra.
Coi như bà ấy thật sự có nỗi khổ đi.
Tự lập cũng chẳng sao!
Tôi làm hai tháng hè ở đây, cũng kiếm được 8000 tệ.
Nếu làm tốt còn được thêm 2000 tiền thưởng, đủ đóng học phí năm đầu đại học rồi.
Đến khi vào đại học, tôi sẽ đi làm thêm, tiền sinh hoạt cũng có.
Nghĩ vậy, tương lai hình như cũng không quá u tối.
Một chị công nhân có kinh nghiệm còn bảo, đại học có học bổng và trợ cấp, còn có thể xin vay vốn học tập.
Con trai chị năm nay cũng thi đại học, nhưng điểm lẹt đẹt, chỉ đậu một trường bình thường.
Nhưng chị vẫn rất vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Trường càng tốt, tiền hỗ trợ càng nhiều."
"Con trai tôi mà học giỏi như cô, tôi có bán nồi niêu xoong chảo cũng lo cho nó."
Được mọi người an ủi, tôi ngày càng vững tin hơn.
Tôi nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
5
Kết thúc kỳ nghỉ hè, tôi như nguyện bước vào cánh cổng đại học.
Ông chủ nhà máy sau khi biết điểm thi của tôi còn cho thêm một khoản hỗ trợ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Sau khi nộp đủ học phí, tôi vẫn còn gần 5000 tệ trong tay.
Việc đầu tiên khi vào đại học, tôi đi tìm hiểu các điều kiện để nhận học bổng và trợ cấp.
Thế nhưng, khi tôi nộp đơn xin trợ cấp, lại bị từ chối vì "không đủ điều kiện hỗ trợ".
Cô giáo phụ trách phát trợ cấp tức giận nhìn tôi: "Sinh viên như em, thật là tham lam vô độ."
"Đức hạnh và học vấn đều quan trọng, vào đại học càng phải biết tu dưỡng đạo đức."
Tôi c.h.ế.t lặng, chỉ là khoản trợ cấp 1000 tệ dành cho sinh viên khó khăn, sao lại thành tham lam?
Tôi lý lẽ phân bua: "Cô dựa vào gì mà nói vậy? Em đâu có lừa xin trợ cấp."
Cô ta cười lạnh: "Còn cứng miệng? Chúng tôi đã tra được tài khoản ngân hàng của em có khoản chuyển lớn."
Không lâu trước đây, nhà trường siết chặt việc quản lý cấp phát trợ cấp.
Có nhiều sinh viên giàu giả làm người khó khăn để xin trợ cấp.
Lấy được tiền rồi liền đi mua giày hiệu, túi hiệu, còn khoe khoang trên mạng.
Một công tử con nhà giàu nổi tiếng của trường cũng được nhận trợ cấp.
Trên mạng xã hội, cậu ta huênh hoang rằng số tiền đó không đủ cho chó nhà mình ăn.
Cậu chỉ cần bịa vài câu chuyện, giả vờ đáng thương, kết thân với ban cán sự là tiền được "phát không".
Còn những sinh viên thực sự cần giúp đỡ thì vì không biết cách "diễn", lại bỏ lỡ trợ cấp.
Bài đăng đó bị chụp màn hình, lan truyền khắp mạng, gây nên làn sóng phẫn nộ.
Sinh viên khắp nơi than phiền rằng trợ cấp chỉ dành cho các cậu ấm cô chiêu.
Những người thật sự cần lại không hề hay biết về sự tồn tại của khoản tiền này.
Ban giám hiệu nhìn thấy phản ứng dư luận, đã họp khẩn để chấn chỉnh.
Lần phát trợ cấp lần này được xét rất nghiêm ngặt, thậm chí còn kiểm tra tài khoản ngân hàng và lịch sử chuyển tiền của sinh viên.
"Ba chữ 'khoản chuyển lớn'" như một quả b.o.m nổ trong đầu tôi.
Tôi nghi hoặc hỏi: "Chuyển khoản gì ạ? Em chỉ có một thẻ ngân hàng, bên trong còn lại 2000 tệ."