Gia Quy Của Mẹ

Chương 5



Khoan đã, lúc đó chẳng phải mẹ tôi đang đăng ba điều nội quy gia đình trong nhóm, đuổi tôi ra khỏi nhà sao?

 

Một mặt bà chuyển tiền cho tôi, mặt khác lại đoạn tuyệt quan hệ mẹ con?

 

Đầu tôi rối tung, không hiểu mẹ làm vậy là vì lý do gì.

 

Ba tôi như điên gọi điện cho tôi.

 

"Mẹ mày đã đưa cho mày bao nhiêu tiền? Mày còn coi ba mẹ ra gì không?"

 

"Mau trả tiền lại đây, không thì tao vứt mẹ mày ngoài bệnh viện mặc kệ sống chết."

 

...

 

Trái tim đang thấp thỏm của tôi bỗng bình tĩnh lại.

 

Khi chưa có tiền trong tay, ông ta sẽ không dám thật sự vứt bỏ mẹ tôi.

 

Ba tôi là kiểu người vừa hèn vừa hung, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, đầu óc đơn giản mà lại ảo tưởng.

 

Tưởng rằng mình tận tụy với quê nhà thì sẽ được ông bà nội trọng dụng, được anh chị em kính nể.

 

Thực tế, ở đâu ông ta cũng chỉ là một thằng hề.

 

Tôi vừa vội vã quay về nhà, vừa lạnh giọng cảnh cáo ông ta: "Nếu mẹ tôi xảy ra chuyện, ông đừng mong thấy được một xu."

 

"Nhà đã được mẹ tôi sang tên cho tôi, giờ tôi là chủ sở hữu."

 

"Tôi không phải mẹ tôi, tôi chẳng có tình cảm gì với ông cả."

 

Ba tôi lập tức nổi điên, tuôn ra một tràng chửi thô tục không ngớt.

 

Tôi bịt điện thoại lại, coi như ông ta đang phát rồ.

 

Điều quan trọng nhất lúc này là: mẹ tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

9

 

Khi tôi về đến nhà, phòng khách đã đầy kín họ hàng.

 

Linh đường đã được dựng xong, di ảnh mẹ tôi được đặt trang trọng ở chính giữa, xung quanh treo đầy cờ trắng.

 

Người của nhà tang lễ đứng ở cửa hút thuốc.

 

Tim tôi trĩu xuống, tôi phát điên lao thẳng vào trong.

 

Thấy tôi về, bác cả lập tức kéo tôi quỳ xuống trước linh cữu.

 

Bác tát tôi một cái, mắt đỏ hoe mắng: "Mày còn biết quay về à, đứa con bất hiếu, mẹ mày lúc mất vẫn còn gọi tên mày."

 

"Mày... suốt hai năm không gọi nổi một cuộc cho mẹ mày."

 

Chưa nói hết câu, bác đã nghẹn ngào bật khóc.

 

Mấy dì lần lượt tới khuyên nhủ, vừa nói vừa rơi nước mắt.

 

Tôi quỳ trước linh đường, dập đầu cho mẹ không ngừng.

 

Giữa tiếng khóc não lòng, một giọng chua chát vang lên từ ghế sô-pha.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ôi chao, tiền trong nhà đều bị nó lấy hết, không biết đi đâu tiêu xài sung sướng rồi?"

 

"Người ta bảo sinh con để dưỡng già, cuối cùng lại nuôi ra một con vong ân phụ nghĩa."

 

Giọng nói chua ngoa này, cả đời tôi cũng không thể quên.

 

Năm đó mẹ dẫn tôi về quê nội ăn Tết, tôi chỉ gắp một cái đùi gà mà bị bà ta chửi suốt một tiếng đồng hồ.

 

Mẹ tôi giận quá lật cả bàn, dắt tôi bỏ về.

 

Từ đó về sau, chúng tôi không bao giờ trở lại quê nội nữa.

 

Cũng chưa từng gặp lại người đàn bà gọi là "bà nội" ấy.

 

Giờ mẹ tôi c.h.ế.t đầy uẩn khúc, bà ta lại đến gây chuyện.

 

Vừa dứt lời, bác ba tôi lao tới, túm tóc bà ta tát tới tấp.

 

Vừa đánh vừa mắng: "Đồ già khọm c.h.ế.t tiệt, em tao bị mày ép chết, mày còn dám đến đây!"

 

"Đó là bảo hiểm em tao tự mua, mày còn dám đòi tiền bồi thường, không biết nhục à?"

 

Bà nội vừa tránh đòn vừa cãi lại với dì.

 

"Tiền bảo hiểm gì chứ, đó là tiền của con trai tao."

 

"Nó bệnh mà chết, tài sản tất nhiên thuộc về con tao thừa kế, liên quan quái gì tới mày?"

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Bác ba tôi rất m.á.u chiến, bà nội không đỡ nổi, môi bị đánh sưng vù.

 

Các chú các cô xông vào can ngăn, mấy dì còn lại cũng nhảy vào hỗ trợ.

 

Linh đường náo loạn như cái chợ.

 

Tôi quỳ trước linh cữu mẹ, gào khóc đến xé lòng.

 

10

 

Tiếng khóc, tiếng chửi, tiếng ồn ào nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm.

 

Người kéo đến càng lúc càng nhiều, càng lúc càng loạn.

 

Tôi nhìn linh đường hỗn loạn, cuối cùng cũng tìm thấy ba tôi trước cửa phòng ngủ chính.

 

Mẹ tôi đã mặc sẵn đồ tang lễ, nằm yên trên giường trong phòng.

 

Mặt ba tôi không có chút đau buồn nào, đang cúi người dỗ dành một bé trai đang khóc thét.

 

Đứa bé chừng bốn, năm tuổi, có nét giống ông ta.

 

Phía sau còn đứng một người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đang bực dọc mắng ba tôi.

 

"Nhà không phải của anh à? Vợ anh trước khi c.h.ế.t không sang tên nhà cho anh sao?"

 

"Lý Đại Dũng, Tiểu Bảo sắp vào tiểu học rồi, anh còn định lo không?"

 

Thấy mẹ con họ, tôi cuối cùng cũng hiểu đám người ở phòng khách đang cãi nhau vì cái gì.

 

Thì ra ba tôi nuôi bồ bên ngoài, còn có con riêng, ông ta ngày đêm lo vắt kiệt tiền trong nhà để nuôi mẹ con họ.