Hôm trước ngày nhập học, ba tôi vừa rưng rưng nước mắt vừa “vô tình” nhét đống quần áo toàn logo hàng hiệu vào vali của tôi.
Sau khi tôi lôi hết đống đồ hiệu đó ra trước mặt ông, ba tôi ngửa mặt than trời:
"Con gái lớn rồi, không thể giữ bên mình nữa!"
Đúng vậy, nhà tôi có tiền. Ông nội tôi khởi nghiệp bằng nghề nuôi heo, trở thành người đầu tiên trong làng xây được biệt thự nhờ bán thịt heo.
Sau khi ba tôi tiếp tục phát triển sự nghiệp, tôi cũng không rõ nhà mình đang kinh doanh cái gì nữa.
Vậy nên mỗi khi có ai hỏi:
"Nhà cậu làm nghề gì thế?"
Tôi đều bảo nhà mình bán thịt heo.
Hôm sau, trên đường đưa tôi đến trường, ba tôi vẫn còn tiếc rẻ tiếp tục quảng cáo đống quần áo ông chọn:
"Con chắc chắn không lấy vài bộ để phòng thân à?"
Ngay giây tiếp theo, mẹ tôi đã thẳng tay vả cho một phát:
"Ông nhìn lại xem mình chọn đồ kiểu gì kìa? Sến rện, quê một cục!"
Ba tôi lập tức xìu xuống.
Ký túc xá không cho phụ huynh vào, nhiệm vụ vác hành lý bị huỷ bỏ, ba tôi đành đứng từ xa rưng rưng dõi theo tôi lên lầu.
Tôi kéo vali bước vào phòng với tâm trạng háo hức, nhưng vừa đến nơi đã thấy một người phụ nữ nằm dài trên giường tôi lướt điện thoại.
Xác nhận lại số phòng và giường không sai, tôi mở miệng:
"Cô ơi, đây là giường của con."
Nghe thấy tiếng động, bà ta trở mình nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Tôi cố nhịn, hỏi tiếp:
"Cô là phụ huynh của bạn nào ạ?"
Bà ta vẫn không thèm để ý đến tôi.
Đúng lúc tôi sắp hết kiên nhẫn, định xuống tìm quản lý ký túc xá thì hai nữ sinh khác đẩy cửa bước vào.
Một người nhìn phía sau lưng tôi rồi nhíu mày, không vui nói:
"Bạn gì ơi, trường quy định rõ là không cho phụ huynh vào ký túc xá mà, bạn làm vậy là sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nhún vai:
"Không phải phụ huynh nhà tui. Lúc tui đến bà ấy đã nằm đó rồi. Để tui đi tìm cô quản lý."
Vừa dứt lời, người phụ nữ kia bỗng bật dậy, mặt tươi cười:
"Cháu gái à, con gái cô là bạn chung phòng của con. Con bé sức khoẻ yếu, nằm gần cửa sổ dễ bị bệnh lắm. Con thương tình, nhường chỗ này cho nó nhé?"
Tôi suýt bật cười vì tốc độ trở mặt của bà ta. Hơn nữa, ngay bên cạnh giường tôi là cái điều hoà, con gái bà ta nếu nằm đây thì chắc càng dễ bệnh hơn.
Tôi bình tĩnh đáp:
"Cô ơi, ngại quá. Giường là do trường quyết định, không được tuỳ ý đổi chỗ đâu ạ."
Thấy tôi từ chối, bà ta lập tức gào lên:
"Sao con nhỏ này vô tình thế hả? Loại người nhân phẩm tệ hại như mày phải đuổi học mới đúng! Có đổi không? Không đổi tao méc thầy cô mày đấy!"
Nghe đến đây, tôi thật sự nhịn không được mà bật cười:
"Cô đi đi ạ. Cần thì để con chỉ cô phòng giáo viên chủ nhiệm luôn cho nhanh nhé?"
Thấy không uy h.i.ế.p được tôi, bà ta bèn nằm vật ra giường tôi, vừa khóc vừa lăn lộn:
"Ôi trời ơi, sao đám trẻ thời nay lại vô nhân tính thế này? Các người đều là một lũ độc ác! Muốn con gái tôi c.h.ế.t sao!"
Đám đông ngoài hành lang bắt đầu bu lại hóng chuyện.
Bà ta thấy người càng đông thì càng nhiều khán giả, bắt đầu khóc lóc to hơn.
Tôi hết kiên nhẫn, quay người ra ngoài tìm quản lý ký túc xá.
Lúc quay lại, còn chưa kịp bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói vọng ra từ trong phòng:
"Trên đời này có chuyện gì mà mẹ của con không giải quyết được chứ! Cứ yên tâm ngủ ở đây đi, mẹ xem đứa nào dám giành với con!"
Tôi đẩy cửa vào, thấy trong phòng có thêm một nữ sinh gầy gò, ăn mặc giản dị, đang mỉm cười nhìn bà ta.
Vừa thấy tôi, cô ta lập tức trợn mắt. Nhưng khi nhìn thấy quản lý ký túc sau lưng tôi, lập tức đổi sang dáng vẻ e dè như bị ức hiếp.
Quản lý ký túc xá quả nhiên dày dặn kinh nghiệm, chỉ vài ba câu đã dẹp yên tình hình, tống bà ta ra khỏi phòng.
Ngay cả khi bà ta nằm lăn ra sàn định khóc lóc ăn vạ, cô quản lý vẫn thản nhiên xắn tay áo, kéo bà ta đi trước sự chứng kiến của cả đám sinh viên hóng hớt ngoài cửa.
Cả hành lang vỗ tay như sấm.
Tôi sung sướng trở về dọn giường, trong lòng hò reo ăn mừng.