Giấc Mộng Lọ Lem Của Bạn Cùng Phòng

Chương 2



Tới giờ ăn tối, một bạn cùng phòng tên Chu Tín Tín rủ tôi ra ngoài ăn.

Tôi vừa định gọi thêm hai người còn lại thì chưa kịp mở miệng đã bị Chu Tín Tín kéo đi luôn.

Trên bàn ăn, Chu Tín Tín vừa nhai gà rán vừa nói với tôi là Lữ Minh Đình cố tình ở lại ký túc xá để an ủi Tống Tưởng.

Tống Tưởng chính là con gái của người phụ nữ muốn chiếm giường tôi vào sáng nay.

Tôi ngậm ống hút, kinh ngạc:

"An ủi gì chứ? Người bị bắt nạt rõ ràng là tui mà?"

Chu Tín Tín nhún vai, tỏ vẻ "chịu thôi".

Trên đường về, cô chủ nhiệm nhắn vào nhóm chat của lớp, thông báo tối nay họp. Tôi và Chu Tín Tín vội đổi hướng chạy thẳng đến phòng học.

Nhưng đến tận khi buổi họp đã kết thúc vẫn chưa thấy Tống Tưởng xuất hiện.

Không phải tôi cố tình để ý cô ta đâu, mà là giáo viên điểm danh tận ba lần, lần nào cũng thiếu mỗi mình cô ta.

Về đến ký túc, tôi đã nghe thấy tiếng cãi nhau trong phòng. Nội dung đại khái là Tống Tưởng đang trách Lữ Minh Đình không báo cho cô ta biết về buổi họp, khiến cô ta vắng mặt.

Vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, trông có vẻ sắp oà khóc đến nơi.

Tôi ngồi bên cạnh, lẳng lặng hóng drama. Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Chu Tín Tín nhắn:

"Bà có thấy cảnh này quen quen không?"

Tôi gật đầu, không chỉ quen, mà là vở kịch hồi sáng được copy paste lại luôn.

Đúng lúc này, Tống Tưởng như chợt nhận ra sự hiện diện của tôi và Chu Tín Tín, bỗng chỉ tay về phía chúng tôi, khàn giọng hét lên:

"Các người xem thường tôi, thấy tôi nghèo nên khinh thường phải không?!"

Tôi bỗng thấy cầu vồng chấm hỏi vút ngang qua.

Quát đờ heo? Sao tự nhiên bẻ lái sang vấn đề giàu nghèo rồi?

Lữ Minh Đình dĩ nhiên bị câu nói của Tống Tưởng chọc giận, đóng sầm cửa bỏ ra ngoài.

Chu Tín Tín vội chạy theo. Ngoài hành lang, tôi loáng thoáng nghe tiếng cậu ấy dỗ dành Lữ Minh Đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong phòng giờ chỉ còn tôi với Tống Tưởng.

Cô ta khóc nức nở, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía tôi.

Tôi nhướng mày.

Đừng nói là cô ta đang chờ tôi an ủi nhé?

Trong đầu nghĩ thế, còn tay tôi vẫn thản nhiên xếp lại đồ đạc.

Từ đầu đến cuối, Tống Tưởng chẳng có gì đáng để gọi là ‘bị tổn thương’ cả. Không phải cứ khóc nhiều là đúng, là đáng thương.

Nhất là khi cô ta vừa hét vào mặt tôi như vậy, tôi còn chưa nổi giận đã là tốt tính lắm rồi, còn lâu mới đi dỗ dành.

Lúc này, Chu Tín Tín lại nhắn tin:

"Gấp! Cần khăn giấy!"

Tôi cầm khăn giấy ra ngoài đưa cho Lữ Minh Đình. Cô ấy đỏ hoe vành mắt, cầm khăn giấy lau nước mắt, lí nhí cảm ơn.

Đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua, đóng sập cửa phòng lại.

Chúng tôi đồng loạt sờ túi, lục lọi khắp người… không có chìa khoá.

Gõ cửa cũng không ai mở.

Tôi thở dài, đành xuống lầu tìm cô quản lý mượn chìa khoá.

Khi tôi quay lại, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là Chu Tín Tín nổi giận đùng đùng đập cửa.

Tôi vội hỏi:

"Sao vậy?"

"Tống Tưởng ở trong phòng, khoá trái cửa lại rồi!"

Mấy phòng bên cạnh bắt đầu ló đầu ra hóng chuyện, thỉnh thoảng xì xào bàn tán.

Tôi còn nghe thấy tên của Tống Tưởng liên tục được nhắc đến.

Tôi biết sau vụ này, phòng chúng tôi và cái tên Tống Tưởng sẽ vang danh khắp chốn.