Giấc Mộng Lọ Lem Của Bạn Cùng Phòng

Chương 5



Vừa gắn xong cái camera mini vào tủ, tôi nhận được tin nhắn từ người có tên ghi chú là ‘Phú Ông Số 2’.

"Qua chỗ anh."

Kèm theo một định vị.

Người có biệt danh ‘Phú Ông Số 2’ chính là anh trai ruột của tôi - Bạch Địch.

Nhìn địa điểm là nhà văn hoá, tôi lập tức hiểu ngay.

Lại thiếu diễn viên quần chúng đây mà.

Bạch Địch lớn hơn tôi hai khoá, từ khi mới vào đại học năm nhất đã tham gia câu lạc bộ kịch nói, còn thường xuyên kéo tôi theo cho đủ quân số.

Bây giờ anh đã là chủ nhiệm câu lạc bộ, còn tôi cũng đậu vào trường anh ấy, nên ngay khi nhận giấy báo nhập học, tôi nghiễm nhiên được tất cả mọi người thừa nhận là thành viên ngoài biên chế của câu lạc bộ.

Vai diễn hôm nay của tôi là một cái cây.

Nói chính xác hơn, tôi là cái cây đứng phía sau khi cô bé Lọ Lem biến hình.

Còn vai Hoàng tử sẽ do người anh trai ngoài chút nhan sắc ra thì chẳng còn gì của tôi đảm nhận.

Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy cô bé Lọ Lem, trong lòng tôi lập tức chửi thầm: Oan gia ngõ hẹp.

Bởi vì người đó chính là Tống Tưởng -  người bạn cùng phòng ‘đáng yêu’ của tôi.

Lúc này, Tống Tưởng đang mặc bộ váy công chúa lộng lẫy, cười rạng rỡ phát trà sữa cho mọi người.

Phó chủ nhiệm câu lạc bộ đưa cho tôi một ly, tiện thể cảm thán:

"Tống Tưởng đúng là Lọ Lem bước ra từ truyện cổ tích. Mới vào đại học đã đi làm thêm, vừa kiếm được tiền đã mời ngay cả câu lạc bộ uống trà sữa."

Làm thêm?

Tôi nhíu mày suy tư.

Khoảng thời gian này, Tống Tưởng sợ tôi đi méc với cô chủ nhiệm, suốt ngày tò tò bám theo tôi. Cô ta lấy đâu ra thời gian đi làm thêm?

Mời cả câu lạc bộ uống trà sữa cũng không phải số tiền nhỏ.

Mà cô ta còn suốt ngày than nghèo kể khổ, vậy rốt cuộc tiền trà sữa này từ đâu ra?

Xem ra ‘tiền làm thêm’ để mua đống trà sữa này chính là khoản tiền mà cô ta đã ‘mượn’ của Lữ Minh Đình hôm trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tống Tưởng giây trước còn đang tận hưởng cảm giác vui sướng khi được ca ngợi, nhưng một giây sau trông thấy tôi, nụ cười e ấp trên mặt lập tức biến mất.

Trong mắt cô ta, thoáng hiện lên một tia chán ghét không hề che giấu.

Tôi tưởng cô ta sẽ làm bộ không thấy tôi rồi lảng đi chỗ khác, không ngờ lại đi thẳng về phía tôi, kéo tay tôi, cường điệu quan sát bộ đồ màu xanh lá trên người tôi rồi ngạc nhiên thốt lên:

"Hàm Hàm, sao cậu lại ở đây? Lại còn ăn mặc như vậy nữa?"

Nói xong thì bật cười đầy mỉa mai.

Tôi im lặng không nói lời nào, nhưng vài nữ sinh cũng mặc đồ cây giống tôi đứng gần đó nghe thấy tiếng cười của Tống Tưởng thì mặt đỏ lên vì tức, tay siết chặt ly trà sữa.

Tống Tưởng lại không nhận ra, còn tự hiểu sự im lặng của tôi thành tự ti nên vỗ về, an ủi:

"Không sao đâu Hàm Hàm, cậu đóng vai cây mà, đứng ở góc sân khấu, chẳng ai để ý đâu, cứ yên tâm đi!"

Vừa dứt lời, mấy nữ sinh mặc đồ cây lập tức đập mạnh ly trà sữa xuống bàn.

Tiếng động khiến tất cả mọi người đều chú ý về phía này.

Một người trong số đó tức giận lên tiếng:

"Nếu cậu đã nghĩ chẳng ai thèm để ý đến bọn tôi, thì tự mình diễn đi!"

Lúc này, Tống Tưởng mới sắc mặt người xung quanh đều rất tệ, vội vàng chữa cháy:

"Ý tớ là… Hàm Hàm cậu vốn không phải thành viên câu lạc bộ, đến đây làm gì. Có lên sân khấu cũng chỉ đứng phía sau, bị che khuất mặt thôi mà…"

Tống Tưởng càng giải thích càng loạn, liên tục nhìn về phía anh tôi, ánh mắt xen lẫn một loại cảm xúc phức tạp khó hiểu.

Lúc này, phó chủ nhiệm câu lạc bộ cũng đặt ly trà sữa xuống bàn, mím môi nghiêm túc nói:

"Mỗi nhân vật trên sân khấu đều đáng được tôn trọng. Ngay ngày đầu tiên vào câu lạc bộ, tôi đã nhấn mạnh điều đó, không ngờ đến giờ vẫn có người chưa hiểu."

Phó chủ nhiệm không thèm nhìn Tống Tưởng, chỉ tiếp tục nói:

"Em Bạch Hàm đã hỗ trợ câu lạc bộ suốt hai năm qua, góp phần hoàn thành nhiều vở diễn, sớm đã là một thành viên của câu lạc bộ. Nếu các thành viên mới có điều gì không rõ, có thể hỏi em ấy."

Tôi không ngờ phó chủ nhiệm lại giới thiệu mình theo cách như vậy, trong lòng vô cùng cảm động.

Nhìn Tống Tưởng trước mặt cúi đầu, vẻ mặt hậm hực nhưng không dám phản bác, tôi hét lên trong lòng một câu:

SƯỚNG!!!