Giấc Mộng Lọ Lem Của Bạn Cùng Phòng

Chương 4



Từ sau lần tôi ‘đe doạ’ Tống Tưởng, tôi và Chu Tín Tín cuối cùng cũng được tận hưởng cuộc sống bình yên ở ký túc xá.

Nhưng Tống Tưởng thì không chịu dừng làm trò.

Chỉ có điều, lần này cô ta chuyển mục tiêu sang Lữ Minh Đình.

Sau vở hài kịch lúc mới nhập học, quan hệ giữa Tống Tưởng với chúng tôi đã đóng băng hoàn toàn.

Chỉ cần cô ta có mặt trong phòng sẽ cố ý quăng đồ đạc xuống bàn thật mạnh, tạo ra những tiếng động rất lớn. Mấy lần còn khiến tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

Nhưng dạo gần đây, phòng ký túc yên tĩnh đi nhiều, tôi cũng hiếm hoi có được một giấc ngủ ngon.

Trong cơn mơ màng, tôi lờ mờ thấy Tống Tưởng mở tủ của Lữ Minh Đình. Tôi cố ngồi dậy nhưng không thắng nổi cơn buồn ngủ.

Đến khi tỉnh lại, cả căn phòng đã thành một đống hỗn độn.

Lữ Minh Đình ngồi bệt dưới đất, khóc nức nở, còn Chu Tín Tín thì điên cuồng lục tung tủ quần áo của cô ấy.

Tôi vội hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Lữ Minh Đình ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào:

"Tiền sinh hoạt của tớ biến mất rồi… còn cả bộ váy mới mua nữa… rõ ràng tớ để trong tủ mà!"

Tôi chợt nhớ ra cảnh tượng lúc còn mơ ngủ, thấy Tống Tưởng mở tủ của Lữ Minh Đình.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, cửa phòng bị đẩy ra.

Tống Tưởng quay về, trên người cô ta chính là bộ váy của Lữ Minh Đình.

Lữ Minh Đình đứng bật dậy, chỉ vào bộ đồ trên người Tống Tưởng, kinh ngạc thốt lên:

"Sao cậu lại mặc đồ của tớ?"

Giọng cô ấy khàn đặc, đầy nghẹn ngào.

Tống Tưởng hững hờ liếc đống đồ đạc vương vãi trên sàn, nhún vai:

"Mượn mặc thôi, có gì đâu."

Chu Tín Tín lập tức bước đến trước mặt Tống Tưởng, giận dữ chất vấn:

"Vậy còn hai ngàn tệ trong tủ thì sao? Cũng là mượn à?"

Tống Tưởng nắm chặt chiếc túi trong tay, trừng mắt quát lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Tôi mượn một chút không được à?"

Tôi thực sự không ngờ Tống Tưởng có thể bày ra dáng vẻ ‘cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng’ như vậy, nhịn không được mà lên tiếng:

"Mượn? Không có sự đồng ý của người khác thì không gọi là mượn, mà là trộm.”

Tống Tưởng liếc xéo tôi một cái rồi quay sang Lữ Minh Đình, dịu giọng nói:

"Đình Đình, cậu cũng biết nhà tôi nghèo mà… Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tham gia câu lạc bộ, tôi sợ người ta khinh thường nên mới mượn tạm đồ của cậu thôi."

Nói xong, đôi mắt cô ta đong đầy nước mắt , cúi đầu nhìn xuống đất..

Tôi thật sự phải bái phục Tống Tưởng về khả năng nhập vai nạn nhân mọi lúc mọi nơi của cô ta.

Tôi và Chu Tín Tín nhìn nhau, cùng thấy sự cạn lời trong mắt đối phương.

Chu Tín Tín lập tức nói:

"Câu lạc bộ nào mà phải cầm theo tận hai ngàn tệ mới được vào? Nói cho bọn này mở mang tầm mắt với?"

Sắc mặt Tống Tưởng cứng đờ. Cô ta lấy một ngàn tệ trong túi ra, nhét vào tay Lữ Minh Đình.

Rồi đột nhiên, cô ta gục xuống bàn, vừa khóc vừa nói:

"Một ngàn còn lại xem như tôi mượn, được rồi chứ gì?"

Sau đó, cô ta nức nở kéo tay Lữ Minh Đình, tiếp tục nói:

"Tôi chưa từng được mặc đồ đẹp như vậy… Tôi chỉ lấy một cái thôi mà. Có phải cậu khinh thường tôi nên mới không cho tôi mượn không?"

Tôi á khẩu trước màn trình diễn này.

Chu Tín Tín vừa định lên tiếng, lại bị Lữ Minh Đình ngăn cản. Cô ấy nhỏ giọng nói:

"Nhà Tống Tưởng cũng khó khăn, cậu đừng ép cậu ấy nữa. Số tiền đó, tớ tự nguyện cho cậu ấy mượn."

Tống Tưởng đứng phía sau Lữ Minh Đình, ném cho Chu Tín Tín một ánh nhìn khiêu khích.

Chu Tín Tín không thể tin nổi mà nhìn Lữ Minh Đình, mặt mày tái mét. Cậu ấy không ngờ mình lại thành người xấu trong câu chuyện này.

Cậu ấy tức giận ném đồ xuống đất, xoay người chạy thẳng ra ngoài.

Tôi vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Đồng thời, lên mạng đặt ngay một cái camera mini.

Dù sao thì…

Ai mà biết lần sau người ‘được mượn’ đồ có phải là tôi hay không.