Tôi ở nhà hưởng thụ một cuối tuần đặc biệt thoải mái.
Chu Tín Tín thỉnh thoảng nhắn tin kể chuyện Tống Tưởng ở trong phòng khóc c.h.ế.t đi sống lại, đến mức bị phòng bên sang gõ cửa nhắc nhở.
Tống Tưởng lúc đó còn rất ‘ngông’, bảo ai khó chịu thì ra ngoài mà ở.
Kết quả, mấy chị phòng bên chẳng buồn đôi co, gọi thẳng cho cô chủ nhiệm, tố cáo Tống Tưởng ‘phá hoại trật tự ký túc xá’.
Tống Tưởng nghe xong sợ xanh mặt, lập tức nín khóc, kéo tay người ta bắt đầu bài ca ‘Nhà em nghèo lắm, không biết mấy chuyện này, lần sau em hứa sẽ không ảnh hưởng đến ai nữa…’, cuối cùng mới tạm yên chuyện.
Bây giờ cô ta chỉ còn cách trùm chăn khóc thút thít.
Tôi nhìn tin nhắn của Chu Tín Tín mà chẳng mảy may gợn sóng, chỉ gửi lại cậu ấy tài liệu ôn tập vừa tổng hợp xong rồi đắm chìm trong đại dương tri thức.
Tôi cũng muốn nghỉ ngơi lắm chứ, nhưng chỉ còn nửa tháng nữa là thi cuối kỳ rồi. Chuyên ngành của bọn tôi thuộc dạng khó nhất đại học H, không ôn tập trước thì cứ xác định bị giáo viên ném cho vài con điểm một chữ số vào mặt.
Ai mà gian lận, phát hiện một cái là đuổi học ngay lập tức, nên đến mùa thi, cả trường ai nấy đều căng như dây đàn.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Sáng sớm thứ Hai, tôi cùng Bạch Địch lên xe bố về trường. Trong đầu tôi vẫn còn đang bận ôn lại kiến thức.
Về đến ký túc xá, trừ Tống Tưởng, cả phòng đều có mặt.
Chu Tín Tín thấy tôi vào liền hào hứng chia cho tôi một cái bánh bao. Lữ Minh Đình thì đang gọi điện xin tiền sinh hoạt từ gia đình.
Mỗi tháng, Lữ Minh Đình được ba mẹ gửi cho hai ngàn tệ, một khoản đủ để sống khá dư dả trong môi trường đại học H, nơi có mức giá sinh hoạt thấp hơn mặt bằng chung.
Nhưng cứ đầu tháng, Tống Tưởng sẽ mượn ít nhất một ngàn của Lữ Minh Đình, khiến cô ấy phải chật vật cả tháng, thỉnh thoảng lại phải ngửa tay xin thêm từ gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiền này nói là ‘mượn’, nhưng Tống Tưởng chưa bao giờ trả lại. Mỗi lần Lữ Minh Đình đòi, cô ta lại lờ đi, đeo tai nghe giả vờ không nghe thấy.
Lữ Minh Đình vừa cúp máy thì Tống Tưởng đẩy cửa bước vào.
Trong thấy tôi, cô ta dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá tôi rồi bước thẳng đến trước mặt Lữ Minh Đình, không chút khách sáo nói:
"Cho tôi mượn ít tiền."
Lữ Minh Đình siết chặt điện thoại trong tay, ngước lên nhìn cô ta:
"Vậy tiền cậu mượn lúc trước bao giờ trả tớ?"
Tống Tưởng hơi sững lại, cau mày né tránh ánh mắt của cô ấy:
"Tớ không cho cậu mượn nữa đâu. Cậu mau trả tiền lại cho tớ đi."
Tống Tưởng trố mắt, nhìn Lữ Minh Đình với vẻ không thể tin được:
"Gia đình tôi khó khăn thế nào, cậu cũng biết mà. Cậu còn muốn tôi trả tiền?”
"Thiếu nợ trả tiền, đó là điều hiển nhiên mà."
Tống Tưởng há miệng, nhưng không nói được gì. Cuối cùng, cô ta chỉ có thể tức giận lườm Lữ Minh Đình một cái rồi quay phắt về giường, quăng hết sách vở xuống đất để xả cơn bực.