Trước kỳ thi, đại học H sẽ không sắp xếp lịch học, nên chúng tôi ngoài lúc đi ăn thì hầu như không ra khỏi phòng.
Ngoại trừ Tống Tưởng.
Cô ta thường xuyên đeo khẩu trang ra ngoài. Nghe Chu Tín Tín kể, từ sau vụ trang confession, khi Tống Tưởng đi trên đường đều có người nhận ra, thành ra mỗi lần muốn đi ra ngoài đều phải đeo khẩu trang.
Về đến phòng, Tống Tưởng cũng chẳng lo ôn tập mà cứ mở điện thoại hết mức âm lượng, lâu lâu còn giễu cợt chúng tôi, còn bảo học kỳ này mình sẽ lấy được học bổng.
Tôi đeo tai nghe, ngăn cách giọng nói cô ta ở bên ngoài..
Mấy ngày này, Tống Tưởng cứ liên tục hỏi tôi những câu khó hiểu, kiểu như:
“Cô chủ nhiệm có gọi cậu không?”
“Có ai liên hệ với cậu không?”
“Sao cậu không ra ngoài?”
Lần nào tôi cũng trả lời ‘Không’, thế là cô ta lại xụ mặt bỏ đi. Hôm sau, lại tiếp tục hỏi y hệt.
Cuối cùng, sau khi thi xong môn đầu tiên, tôi nhận được cuộc gọi từ cô chủ nhiệm, bảo tôi và Tống Tưởng lên văn phòng gặp bà ấy.
Tôi nhìn qua, thấy Tống Tưởng đang cười bí hiểm, còn gấp không chờ được kéo tôi đến văn phòng của cô chủ nhiệm.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Vừa vào phòng, cô chủ nhiệm nghiêm túc nhìn tôi, rồi đưa ra hai tấm ảnh.
Một tấm là cảnh tôi bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, tấm còn lại là tôi và một người đàn ông trung niên đang đứng trước xe, ôm nhau không rời.
Cô chủ nhiệm chỉ vào ảnh, hỏi:
“Bạch Hàm, em và người này có quan hệ gì?”
Quan hệ gì á? Là cha con.
Tôi ngơ ngác nhìn cô chủ nhiệm, cô cho tôi một ánh mắt an ủi rồi nói tiếp:
“Có người tố cáo em… có tác phong không đúng mực, nhưng nếu em giải thích rõ ràng, thì vụ tố cáo này sẽ bị bác bỏ.”
Tôi liếc qua Tống Tưởng đứng cạnh tôi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Lửa giận trong lòng tôi phừng phừng cháy.
Bảo sao dạo này cô ta cứ hỏi tôi mấy câu kỳ quặc. Cuối cùng thì mọi chuyện đều có lời giải đáp rồi.
Tống Tưởng thấy tôi không nói lời nào, sốt ruột lên tiếng:
“Cô ơi, có vấn đề về đạo đức kiểu này thì hình thức xử lý là thôi học phải không cô? Trường chúng ta sẽ không giữ lại loại học sinh không đúng đắn như bạn Bạch Hàm đâu nhỉ?”
Tôi cười lạnh, đặt hai bức ảnh xuống bàn, rồi chỉ vào người đàn ông trong đó:
“Đây là ba em. Em chưa từng nghe nói con gái ôm ba mình là đồi phong bại tục."
Nghe vậy, cô chủ nhiệm liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tống Tưởng thì hoá đá. Cô ta không thể tin được giật lấy tấm ảnh, trố mắt nhìn chằm chằm rồi lẩm bẩm:
“Không thể nào! Không phải cậu nói nhà cậu bán thịt heo à? Sao ba cậu lại có thể lái siêu xe chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lười giải thích, nhưng nghĩ kỹ lại, thì thông tin về nghề nghiệp của phụ huynh chỉ có trong bảng khai đầu năm, mà trường lại bảo mật tuyệt đối.
Vậy rốt cuộc, Tống Tưởng biết chuyện này bằng cách nào?
Cô chủ nhiệm cũng nhận ra điều bất thường, nghiêm giọng hỏi:
Cô chủ nhiệm lập tức lộ vẻ không vui, nhưng không nói thêm gì.
Thế nhưng, Tống Tưởng vẫn không tin tưởng câu trả lời của tôi, nói tiếp:
“Cậu có gì chứng minh đây là ba của cậu không? Tôi thấy nhất định là cậu bịa chuyện!”
Tôi nghĩ đến việc mấy ngày nữa còn một ngày thi nữa nên cũng lười đôi co, trực tiếp gọi cho ba, bảo ông mang sổ hộ khẩu đến trường.
Ba tôi nghe xong đầu đuôi liền thay đổi phong cách cà rỡn thường ngày, chạy đến trường bằng tốc độ nhanh nhất, xông thẳng đến văn phòng, đập cuốn hộ khẩu xuống trước mặt Tống Tưởng rồi giơ điện thoại lên định báo cảnh sát.
Lúc này Tống Tưởng mới hoảng hồn, lập tức túm lấy tay tôi, nói mình sai rồi.
Cô ta nắm chặt lấy tay tôi, cầu xin tôi đừng báo cảnh sát, vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy.
Cô chủ nhiệm cũng vội đứng dậy, khuyên bố tôi bình tĩnh lại, cả văn phòng hỗn loạn tưng bừng.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Một giáo viên thực tập đang đứng trước cửa, đang loay hoay không biết có nên bước vào hay không.
Cô chủ nhiệm day trán, hỏi:
“Có chuyện gì không?”
Giáo viên thực tập đặt một túi hồ sơ xuống trước mặt cô, ngập ngừng lên tiếng:
“Cô Phó, học sinh của cô trong quá trình thi đã sử dụng thiết vị gian lận. Đây là hình ảnh trích xuất từ camera giám sát. Phòng giáo vụ đã tìm ra tên họ học sinh này.”
Theo động tác của giáo viên thực tập, một tờ danh sách trong túi hồ sơ trượt xuống. Phía trên ghi rõ ràng tên họ Tống Tưởng và một ghi chú ngắn gọn: Thí sinh sử dụng thiết bị gian lận trong kỳ thi.
Tống Tưởng nhìn thấy dòng chữ trên tờ ghi chú thì mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân xụi lơ ngồi bệt xuống đất, giọng nói nghẹn ngào:
“Không thể nào! Không thể nào! Rõ ràng hắn nói với mình là sẽ không bị phát hiện…”
Câu nói này chẳng khác nào tự nhận tội.
Cô chủ nhiệm nhíu chặt mày, nhìn về phía Tống Tưởng còn đang ngồi dưới đất không ngừng lẩm nhẩm, không ngừng thở dài.
Thấy cô chủ nhiệm đang sứt đầu mẻ trán, tôi đành kéo người ba yêu dấu còn đang nổi giận đùng đùng ra khỏi văn phòng.
Ở đại học H, bị phát hiện gian lận trong kỳ thi nghĩa là bị đuổi học ngay ngày hôm sau.
Cô ta vì muốn gài tôi, nên vội vàng tố cáo với trường. Nhưng kết quả, người phải khăn gói rời đi lại chính là cô ta.
Ba tôi bị tôi kéo đi vẫn tức giận không thôi, tuyên bố muốn gọi cho luật sư. Ta phẩy tay, nói:
“Ba à, không cần đâu. Học kỳ sau, con sẽ không phải nhìn thấy cô ta nữa.”