Giấc Mộng Xưa

Chương 17



Năm mười lăm tuổi, Càn Châu tuyết lớn.



Người c/h/ế/t rét bên đường, mười phần đã có tám chín.



Phụ mẫu ta vào một sáng sớm đã không còn hơi thở, Thu Nguyệt khi ấy mới tám tuổi, ngồi bên t.h.i t.h.ể phụ mẫu khóc nức nở.



Ta dùng nửa chiếc bánh bao còn lại dỗ dành Thu Nguyệt, ôm lấy nàng, nói: “Ca ca sẽ đưa muội lên kinh thành, để Thu Nguyệt của chúng ta được ăn no.”



Đường lên kinh, khổ lắm…



Trên đường ngoài chúng ta ra, còn có rất nhiều người.



Mùa đông chín chín lạnh giá, đôi dép rơm rách nát, ta cõng Thu Nguyệt, những mảnh băng lạnh như kim châm đ.â.m vào da thịt, mỗi bước đi là một lần đau thấu xương.



Nhà vốn chẳng khá giả, chỉ cho ta theo học hai năm ở thư đường. Giờ đây mới thật sự hiểu câu: “Xương trắng phơi đầy đồng, ngàn dặm không nghe gà gáy.”



Xác người c/h/ế/t rét chôn rải rác khắp hoang vu, năm mất mùa, kền kền bên đường được nuôi béo mập, lông lá bóng nhẫy.



Thu Nguyệt sợ loại chim đó lắm, trong mơ cũng kêu: “Đi đi! Đừng mổ ta!”



Kền kền thật chẳng sợ người, đêm xuống lặng lẽ tiến lại, bất ngờ lao đến mổ mạnh, xé một mảng thịt.



Cơ thể ta đầy những vết rỗ, sau đó đều mưng mủ.



Đối với ta và Thu Nguyệt, sống sót không phải nhờ trời thương, mà là do ta – Lộ Trạch Khiêm – tự mình giành giật.



Vỏ cây, cỏ dại bên đường khó mà nuốt, nước tuyết tan khó mà uống, ta vẫn c.ắ.n răng ép vào miệng. Người đời mỗi người một số phận, ta muốn tranh giành cho mình.



Đến được kinh thành, ta và Thu Nguyệt gầy trơ xương. Nếu không phải vì Thu Nguyệt, e rằng ta cũng chẳng còn hơi thở mà chống đỡ.



Lính giữ thành chặn ta lại, mặt đầy chán ghét: “Kinh thành là nơi trọng yếu, há để hạng tiện dân các ngươi vào sao?”



Bộ mặt này, dọc đường ta đã thấy quá nhiều.



Thu Nguyệt sợ hãi khóc òa, co rúm bên ta: “Ca ca… muội đói quá…”



Ta dựa vào tường, không nói ra rằng ta cũng đang đói, đói đến mức muốn c.ắ.n thịt người, uống m.á.u người.



Ta nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng trẻo của binh sĩ, thất thần. Nếu c.ắ.n một cái, m.á.u nóng hổi tràn xuống cổ họng, có xua đi cái lạnh thấu xương của mùa đông không?



Một tiếng chuông ngựa lanh lảnh kéo ta về thực tại. Dưới bầu trời cao vợi, xe ngựa từ xa tiến đến, xa hoa lộng lẫy, ngựa quý mạnh mẽ hiên ngang, thứ hào quang mà cả đời ta khó mà chạm tới.



Lính giữ thành đẩy ta một cái.



Ta không kịp trở tay, ngã xuống đất.



Vốn dĩ chẳng liên quan, thế mà cỗ xe kia lại dừng ngay trước mặt ta.



“Càn Châu gặp nạn đói sao? Đây là dân chạy nạn à?” Giọng nói kia ngây thơ trong trẻo, như đang hỏi hôm nay bộ váy có đẹp không.



“Tiểu thư, mau vào thành đi, dân chạy nạn hiểm trá, đừng để họ dọa sợ tiểu thư.”



“Vù ——”



Màn xe được một bàn tay trắng muốt khẽ vén lên.



Điều đầu tiên ta nhớ, là đôi mắt ấy như hổ phách chìm trong làn nước thu, trong trẻo, tinh khiết, ấm áp.



Sau bao năm lăn lộn giữa bùn lầy và rãnh nước tối tăm, bất chợt bị ánh sáng ấy chiếu rọi, ta như bị thiêu cháy linh hồn.



Ta cố thu lại đôi dép rơm rách nát và bàn tay đầy vết tê cóng, chỉ mong nàng không nhìn thấy.



Cô nương ấy mỉm cười với ta, rồi quay sang nói với binh lính canh cổng:



“Thiên tai đã khiến dân khổ, hoàng thượng còn nói phải cứu tế dân nạn, các ngươi lại làm ngược lại, không sợ bị trị tội sao?”



Lính giữ cổng cười gượng, vội vàng đáp “không dám”.



Nhờ ân huệ của nàng, đám dân chạy nạn ùa vào thành.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cõng Thu Nguyệt đi ngang qua xe ngựa, bỗng rất muốn ngẩng đầu nhìn thêm một lần. Ngay khoảnh khắc ấy, ta chạm phải ánh mắt nàng.



Nàng thoáng sững lại, rồi đưa cho ta một gói bánh dầu nóng hổi, nói:

“Mạng sống không phải để tin, mà là để giành lấy. Nam nhân có sức, sao lại không thể sống nổi?”



Một tia sáng từ chân trời chiếu xuống, rơi trên hàng mi cong của nàng. Tim ta khẽ run, cơn đói và cảm xúc lạ lùng hòa vào nhau, đau thắt tận sâu trong ngực.



Không ai có thể từ chối một luồng sáng.



Ấm áp, rực rỡ.



Dẫu ánh sáng ấy chẳng thể chạm tới.



Không, thật ra… cũng chưa hẳn là không thể.



Xe ngựa đi xa dần, binh sĩ thấy ta thất thần liền khinh miệt cười:

“Sao? Thèm sắc đẹp Bạch của tiểu thư? Ảo tưởng viển vông.”



Thì ra nàng họ Bạch.



Ta lặng lẽ khắc họ tên ấy vào lòng. Bánh trong tay nóng bỏng, áp lên vết thương, đau đến tận xương.



Nhưng dường như… ta lại thấy mình sống rồi.



Như nàng nói, nam nhân có sức, sao lại không thể sống nổi?



Trong thành, ta tìm được một việc nặng nhọc, dậy sớm làm khuya, từng đồng tích góp. Không lâu sau, ta dành dụm đủ để đổi sang làm tiểu đồng quét dọn ở thư đường.



Trên đời có thứ gọi là “thiên phú”. Những điều người khác nghe không hiểu, ta chỉ cần nghe một lần; những đạo lý người khác nghĩ mãi không thông, ta lại thấu suốt từ sớm. Từ tiểu đồng quét dọn đến học trò của quốc sư, ta chỉ mất một năm.



Trong buổi tiệc bái sư, ta gặp lại người mà ta hằng thương nhớ.



Nàng đoan trang, dịu dàng, tựa viên ngọc đã được mài giũa kỹ lưỡng. Chỉ một bóng hình thôi, cũng khiến ta không sao rời mắt.



Bạch Uyển Hương.



Từ khi chỉ biết họ đến lúc biết được tên, ta mất trọn một năm.



Khi ấy, ta là môn sinh được quốc sư yêu quý nhất, người đến cầu hôn cho ta nối liền không dứt. Mỗi khi bị hỏi, ta chỉ im lặng.



Bằng hữu không nhịn được:

“Trạch Khiêm à, giờ ngươi đâu thiếu tiền, sao vẫn mặc áo vải thô, cứ như thư sinh nghèo thế?”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn



“Văn tài và diện mạo của ngươi đâu thua kém ai, sao mãi không cưới thê tử?”



Họ không hiểu.



Ta cũng không muốn nói.



Gió sương trên đường lên kinh năm đó là nỗi đau suốt đời ta không dám quên.

Khoảnh khắc kinh thành ấy, khi nàng nhìn ta dưới ánh dương, là phong cảnh ta coi như báu vật cả đời, cũng chẳng dám quên.



Nếu sau này ra làm quan, ta sẽ không để dân phải chịu khổ như ta từng chịu.



Và cũng sẽ không phụ niềm mong mỏi của nàng, sống cho ra dáng một con người.



Tham lam quá mức sẽ hủy hoại con người ta, còn ta, chỉ tham một điều nhỏ bé, cũng đủ cho cả kiếp này.



Họ tưởng ta say, không nói nữa, liền quay sang đùa cợt, nói chuyện bẩn thỉu, rồi chẳng biết sao lại lôi cả Bạch Uyển Hương vào.



Ta mất kiểm soát, hắt thẳng rượu vào mặt chúng.



Mọi người sững lại, rồi bật cười:

“Thì ra Lộ công tử nhà ta phải lòng Bạch tiểu thư rồi à! Sớm nói đi, chúng ta giúp ngươi cầu hôn!”



Ta giữ vẻ nghiêm nghị:

“Ta chưa có sự nghiệp, lấy gì mà cầu hôn? Đợi ta…”



Thành công, lập công danh.



Câu đó ta không dám nói ra, sợ làm tổn đến danh tiếng của nàng.