Giấc Mộng Xưa

Chương 16



Ta cúi đầu, nghiêm mặt bảo Niệm Niệm: “Lần sau phải hỏi mẫu thân trước khi nhận đồ!”



Niệm Niệm ngây thơ hỏi lại: “Vậy lần này con có được giữ không?”



Ta bật cười vì tức, y hệt cha nó, thích “làm rồi mới báo”. “Giữ đi.”



Kẻ địch đến rất nhanh. Một đêm nọ, từng loạt hỏa tiễn lao vút lên tường thành.



Còi báo động vang khắp thành, Thẩm Kinh Mặc đã mặc giáp chỉnh tề.



Trước khi đi, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, tim như bị siết lại: “Cẩn thận! Mặc giáp thật dày vào! Đừng tự mình xông lên!”



Chàng khẽ gật đầu, quay lại hôn lên trán ta: “Uyển Hương, chờ ta trở về.”



Ta sợ chàng chưa đủ vững tâm, liền lay Niệm Niệm dậy, dạy con bé từng câu: “Phụ thân, đừng bị thương nhé. Về sớm với con, Niệm Niệm sẽ chờ phụ thân.”



Trong mắt Thẩm Kinh Mặc ánh lên thứ cảm xúc khó gọi tên, rồi chàng xoay người rời đi.



Trận chiến này không dễ dàng như tưởng tượng.



Ta chờ trong sân suốt ba ngày, vẫn không có tin chiến thắng.



Đến ngày thứ năm, sân viện bị phong tỏa.



Lộ Thập đứng gác ở cổng.



Ta ở bên cạnh Niệm Niệm, vẫn cùng con chơi đùa như thường.



Ngày thứ mười, thành chưa mất, dân chúng vẫn an toàn.



Lộ Thập đẩy cửa xông vào, “phịch” một tiếng quỳ sụp trước mặt ta, giọng run run:



“Cầu xin tiểu thư… xin hãy đến xem tình hình của chủ tử chúng ta.”



Tức Nguyệt toàn thân bê bết máu, tim bị đ.â.m một nhát, chuôi kiếm nằm trong tay Lộ Trạch Khiêm.



Thanh kiếm của Tức Nguyệt đã xuyên qua bả vai Lộ Trạch Khiêm.



Tức Nguyệt c/h/ế/t rồi.



Lộ Trạch Khiêm quỳ dưới đất, không nhúc nhích, m.á.u từ khóe miệng nhỏ xuống từng giọt.



Mắt Lộ Thập đỏ hoe: “Chủ tử bị thương, vừa từ chiến trường trở về đêm qua thì phát hiện ra tên phản bội này, đã xử lý hắn. Giờ trong thành rối loạn, ai cũng nói nội gián đã lộ, Biên thành sớm muộn cũng thất thủ.”



Hắn nghẹn ngào, cố nén bi thương:



“Xin Bạch tiểu thư đứng ra chủ trì đại cục! Trấn an lòng dân! Đừng để chủ tử của ta… c/h/ế/t… vô ích…”



Hắn nói đến cuối cùng thì nghẹn ngào không thành tiếng.



“Đại phu đâu?”



“Đại phu nói, giờ kiếm còn cắm trong người thì còn thoi thóp. Rút ra rồi… sống c/h/ế/t khó mà nói được. Chủ tử muốn nói chuyện với tiểu thư.”



Ta bước tới, quỳ xuống bên cạnh Lộ Trạch Khiêm.



Hắn chậm rãi mở mắt: “Uyển Hương, nàng xem, kiếp trước ta không tìm ra, hai người ta đều giết… lần này, ta đã tìm được rồi.”



Tim ta thắt lại.



Lộ Trạch Khiêm tiếp tục: “Ta không muốn c/h/ế/t… nhưng nếu không g.i.ế.c hắn, Thẩm Kinh Mặc sẽ c/h/ế/t, nàng lại trách ta…”



Mắt ta đỏ hoe không kìm nổi.



“Ta chỉ là điên… nhưng ta yêu nàng.” Lộ Trạch Khiêm nắm chuôi kiếm, từ từ rút ra, cơ thể chao đảo rồi ngã chúi về phía trước.



Ta đưa tay đỡ, vừa ấn chặt vết thương đang phun m.á.u vừa quát: “Mau tìm đại phu! Đừng đứng ngẩn ra đó!”



Lộ Trạch Khiêm khẽ cười: “Đại sư c/h/ế/t rồi, ai cũng không quay lại được nữa. Uyển Hương, với ta mà nói, không biết là may hay là họa.”



Ánh sáng trong mắt hắn từng tấc từng tấc lụi tắt.



“Mưu tính hai kiếp, rốt cuộc chẳng được gì. Uyển Hương à, nàng là kiếp nạn của ta. May mà không c/h/ế/t vào mùa đông, cửa sổ dán hoa ta đã quên cách cắt, còn nàng thì không chịu dạy ta nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ngày hôm đó hỗn loạn, người ta vội vã rắc t.h.u.ố.c cầm m.á.u lên người Lộ Trạch Khiêm.



Chỉ có ta, ôm lấy hắn, nghe rõ từng chữ từng chữ hắn nói.



Không biết sao, nước mắt cứ thế rơi xuống.



“Cần gì phải đến nông nỗi này?” Ta hỏi.



Hắn nhắm mắt, cơ thể dần lạnh đi, không trả lời nữa.



Người ta rời đi, ta chậm rãi đứng lên, vịn khung cửa:



“Truyền lệnh xuống: Huynh đệ trên chiến trường, nữ nhân trẻ em người già không hàng, không rút, không lùi. Thành một ngày chưa vỡ, phải bảo đảm tiếp tế. Kẻ gây loạn trong thành, không cần hỏi nguyên do, đ.á.n.h c/h/ế/t tại chỗ. Có công, sau chiến sẽ luận công ban thưởng.”



“Đầu Tức Nguyệt, c.h.é.m xuống, treo lên tường thành, cho mọi người thấy.”



Hôm đó, trong thành có mấy chục người bị xử c/h/ế/t.



Ta đứng dưới tường thành, nghe tiếng c.h.é.m g.i.ế.c rung trời, mà không nhúc nhích.



Qua ba ngày, viện binh tới.



Lại qua một tháng, quân địch tan vỡ như núi lở, quân ta tiến bắc mười dặm, chiếm một thành.



Những năm sau đó, việc đ.á.n.h lấy mười bốn châu đất địch cũng dễ như lấy đồ trong túi.



Ngày Thẩm Kinh Mặc khải hoàn, cả thành hoan hô.



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Chàng xuống ngựa, ôm chầm lấy ta.



Ta ngẩn người, bỗng bật khóc.



Xung quanh cũng có tiếng khóc, có những người con trai đã nằm lại trong lòng đất, ngủ yên. Trên đời này, tàn khốc nhất là chiến tranh, tiếc nuối nhất là sinh ly tử biệt.



Ta ôm lấy eo Thẩm Kinh Mặc, áo giáp chàng thủng lỗ chỗ, vết thương chồng chất.



“Thẩm Kinh Mặc, về nhà rồi.”



Năm đó, Thừa tướng Lộ Trạch Khiêm bị trọng thương ở Bắc cương, một sáng nọ ngồi lên xe ngựa trở về kinh.



Hắn nói: “Sống c/h/ế/t xem số. Có việc chưa làm xong, không kéo dài được.”



Vài năm sau, cương thổ triều ta đã mở rộng về phía Bắc, nơi lạnh nhất cũng có quan viên và binh sĩ đóng giữ.



Quan lại đều do Lộ Trạch Khiêm một tay tiến cử, thanh liêm chính trực. Hắn làm thừa tướng nhiều năm, dân chúng an cư lạc nghiệp.



Thỉnh thoảng ta nhớ lại những gì Lộ Trạch Khiêm từng nói:



“Ta từng chịu khổ, tự nhiên không muốn người khác lâm vào cảnh tương tự. Đợi ta ngày sau quyền khuynh thiên hạ, nhất định lấy phúc trạch của dân làm trọng.”



Lộ Thập qua Biên thành, mang tới lời nhắn của Lộ Trạch Khiêm:



“Lộ mỗ hai kiếp làm người, không hổ thẹn với bách tính, chỉ từng làm một việc xấu xa. Nay tranh không nổi, thì cũng thôi không tranh nữa.”



Mùa xuân năm sau, Lộ Trạch Khiêm qua đời.



Hưởng dương 38 tuổi.



Khi ấy, Biên thành hoa đào rực rỡ, Thẩm Kinh Mặc bế hai đứa nhỏ, khẽ xoa đầu ta:



“Uyển Hương, muốn khóc thì cứ khóc. Con người có cảm xúc, mới gọi là con người.”



Chàng ôm ta, ngồi bên cửa sổ khẽ nói:



“Hắn… vẫn chưa đủ tàn nhẫn. Chỉ khóa ký ức của nàng, chứ không xóa sạch. Nếu hắn làm tuyệt hơn, hôm nay người ở bên nàng chưa chắc đã là ta.”



“Không có nếu. Nếu kiếp này ta chọn ở bên hắn, người đó cũng chưa chắc còn là ta nữa.”



Thẩm Kinh Mặc mỉm cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên tán cây cao: “Năm nay hoa nở đẹp quá.”



Ánh chiều xuyên qua cành, chiếu lên cổ tay, vết sẹo nhiều năm trước đã mờ đi.



Ta nắm lấy tay Thẩm Kinh Mặc, khẽ nói: “Cứ nhìn từ từ, còn phải nhìn nhiều năm nữa.”