Giấc Mộng Xưa

Chương 3





“Chàng nhận ra ta rồi.”



Dưới lồng ngực, tim ta đập dữ dội như muốn phá vỡ lồng giam.



Nha hoàn bên cạnh ngơ ngác nhìn ta, rồi cũng nhìn theo hướng ánh mắt ta:



“Thẩm tướng quân sao ạ? Tiểu thư là đại tẩu chưa qua cửa của Thẩm phu nhân, sau này cũng là người một nhà, nhận ra nhau chẳng phải chuyện thường sao.”



Nàng ta không hiểu.



Cái cảm giác vi diệu ấy, chỉ có ta mới biết.



Nếu ta không phải bệnh đến tận xương tủy, thì hẳn là chuyện này còn ẩn giấu điều gì khác.



“Uyển Hương, nàng đứng đó bao lâu rồi?”



Giọng Lộ Trạch Khiêm vang lên từ phía sau, khàn khàn, pha chút mệt mỏi.



Cái cảm giác lạ lùng và gợn lệch ấy lại ập đến, cùng với sự xuất hiện của Lộ Trạch Khiêm.



Ta quay người, nở nụ cười rạng rỡ:



“Hôm nay chàng về sớm vậy? Sao lại đi cửa sau?”



Lộ Trạch Khiêm bụi phủ áo, thoáng sững sờ:



“Nàng… đang đợi ta sao?”



“Trên bếp có nồi canh vẫn còn nóng. Thu Nguyệt và Thẩm tướng quân chắc đã dùng rồi, nhưng chàng thì chưa.”



Ta cúi đầu nói nhỏ, mãi không nghe thấy hắn đáp, ngẩng lên thì thấy trong mắt Lộ Trạch Khiêm như có ánh nước lay động.



“Uyển Hương… nàng còn nhớ ta, ta thật mừng.”



Ta mỉm cười khẽ khàng:



“Ta đứng trong gió, lạnh đến run cả người rồi.”



Lộ Trạch Khiêm nắm lấy bàn tay ta, khẽ ủ trong lòng bàn tay mình:

“Nếu mệt thì đừng đến tiền sảnh.”



“Ta đã lâu chưa gặp Thu Nguyệt.”



Hắn nghe hiểu, không nói gì thêm.



Ta theo hắn bước đến đại sảnh.



Cơn mưa hôm qua khiến không khí vẫn còn ẩm ướt.



Tiếng nói nhẹ nhàng của Lộ Thu Nguyệt vọng ra:



“Đây là khóm hồng nguyệt ta trồng trước ngày xuất giá. Đợi ít hôm nữa, hái làm mứt hoa, cho thêm chút mật, nhất định sẽ ngon.”



“Thu Nguyệt.” Lộ Trạch Khiêm gọi khẽ.



Lộ Thu Nguyệt và Thẩm Kinh Mặc cùng quay lại.



Nàng nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai hắn.



Đứng cạnh nhau, trai tài gái sắc, thực khiến người ta phải thừa nhận họ xứng đôi.



Thấy ta, nàng có chút lúng túng:



“Đại tẩu, bệnh của tẩu đã khá hơn chưa?”



Ta nhìn thẳng, mỉm cười đáp:



“Tốt hơn nhiều rồi.”



Ánh mắt Lộ Trạch Khiêm vẫn dừng nơi ta, khóe môi cong nhẹ:



“Uyển Hương, ta hơi đói rồi.”



Ta sững lại một thoáng:



“Vậy… về phòng đi, ta mang canh nóng cho chàng…”



“Cả ngày mệt mỏi, ta chẳng muốn đi.”



Hiếm khi Lộ Trạch Khiêm tỏ ra ngang bướng như vậy.



Lộ Thu Nguyệt che miệng khúc khích cười:



“Đại ca và đại tẩu thật là tình cảm sâu đậm, muội yên tâm rồi.”



Ngay trước mặt Thẩm Kinh Mặc và Lộ Thu Nguyệt, Lộ Trạch Khiêm tự mình bưng bát canh nóng.



Hắn khẽ thổi cho nguội, múc muỗng đầu tiên đưa đến môi ta:



“Không nóng đâu, nếm thử xem.”



Ta hơi ngại ngùng, nhưng bắt gặp ánh mắt hắn, chỉ đành hé môi nhận lấy.



Lộ Trạch Khiêm nhìn ta, ánh mắt dần trở nên sâu lắng.



Hắn dùng ngón tay cái khẽ lau đi giọt canh vương nơi khóe môi ta, giọng dịu dàng:



“Xem nàng kìa, ăn cũng vụng về quá.”



Hôm nay là ngày Lộ Thu Nguyệt về thăm nhà, tất nhiên nàng và Thẩm Kinh Mặc sẽ cùng ở lại dùng bữa.



Sau vài lời thăm hỏi khách sáo, Lộ Trạch Khiêm và Thẩm Kinh Mặc ngồi cùng bàn, bắt đầu nói chuyện triều chính.



Ta và Lộ Thu Nguyệt ngồi cùng một chỗ. Có lẽ nàng đã sợ hãi, nên lời lẽ rất dè dặt.



Ta mỉm cười, nắm lấy tay nàng:



“Ta nhớ không rõ lắm, mấy hôm trước thất lễ với muội, đây là chút tấm lòng, chúc mừng muội cùng Thẩm tướng quân tân hôn.”



Ta đã tách ra mấy cửa hàng từ bất động sản của Bạch gia, đưa cho nàng.



Lộ Thu Nguyệt liên tục xua tay: “Đại tẩu… muội sao có thể nhận đồ của tẩu được.”



Ta chợt ấn tay nàng xuống, giọng trầm mà dứt khoát:



“Đồ ta đã cho, chưa từng có chuyện lấy lại.”



“Nghe đồn Bạch tiểu thư quyết đoán, hôm nay gặp mới biết quả không sai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Giọng Thẩm Kinh Mặc vang lên phía bên kia bàn, nhẹ mà lạnh, khiến ta thoáng chốc không đoán ra hàm ý.



“Phu quân…” Lộ Thu Nguyệt hơi ngập ngừng.



Thẩm Kinh Mặc thản nhiên:



“Đã cho thì cứ nhận, đừng phụ lòng đại tẩu.”



Ngữ khí ấy có chút gay gắt, như thể thay Lộ Thu Nguyệt ra mặt vì ta từng bắt nạt nàng.



Hắn không nhận ra ta thì thôi. Khi bệnh, ta yếu ớt dễ bị bắt nạt, nhưng bản tính ta vốn chẳng mềm yếu. Ta nhìn hắn qua bàn, ánh mắt lạnh lùng, như có d.a.o bén chạm nhau.



“Uyển Hương, nếu mệt ta đưa nàng về.” Lộ Trạch Khiêm kịp thời phá tan bầu không khí căng thẳng.



Ta đứng dậy có hơi vội, loạng choạng một chút mới ổn.



Trước khi đi, ta cười nói với Lộ Thu Nguyệt:



“Hôm nay trong bếp còn hầm canh củ năng, coi như ta xin lỗi muội.”



Lộ Thu Nguyệt mím môi, cười ngượng ngùng:



“Đều là chuyện cũ, đại tẩu đừng nhắc nữa.”



“Chuyện gì?” Thẩm Kinh Mặc xen vào.



Lộ Thu Nguyệt đáp:



“Năm xưa khi đại tẩu đến phủ, muội và đại tẩu từng tranh nhau một bát canh củ năng…”



Nụ cười trên môi ta dần tắt, bàn tay trong ống tay áo khẽ siết chặt đến đau.



Ngoái lại, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng mà chuyên chú của Lộ Trạch Khiêm, tim ta chợt thắt lại, cúi đầu bước ngang qua hắn.



Suốt dọc đường chẳng nói lời nào.



Lộ Trạch Khiêm vẫn lặng lẽ đi bên cạnh ta.



Đến trước cửa phòng, ta dừng lại:



“Ta đến nơi rồi, chàng mau về đi.”



“Nàng không tin ta.” Lộ Trạch Khiêm khẽ cắt ngang lời, giọng bình thản mà sâu.



“Khi nãy, nàng đang thử xem chuyện năm xưa với Thu Nguyệt có thật không.”



Ta nín thở, quay lưng về phía hắn, im lặng.



“Uyển Hương, rốt cuộc nàng sợ gì?”



Giọng Lộ Trạch Khiêm run lên, chậm rãi ôm lấy ta từ phía sau:



“Sợ ta hạ độc nàng sao?”



Ta nhắm mắt.



Người ta đồn rằng phương Tây có loại ảo thuật, chỉ bằng lời nói cũng có thể thay đổi ký ức của một người.



Lộ Trạch Khiêm đột ngột kéo ta vào phòng, “rầm” một tiếng, đè ta lên cửa, bàn tay lớn che chở sau gáy ta.



Đôi mắt hắn đỏ ngầu, gương mặt tái nhợt, ốm yếu như bệnh.



Ta mới nhận ra, hắn đã bận rộn nhiều ngày chưa từng nghỉ ngơi.



“Bạch Uyển Hương, nàng còn có tim không… Nếu ta thật sự hạ độc nàng…”



Hắn hít sâu, một giọt nước mắt rơi xuống:



“Nếu ta thật sự hạ độc nàng… lừa gạt khắp thiên hạ, thì tim ta đã chảy cạn máu, nào còn đứng đây để bầu bạn với nàng!”



Hơi thở ta khẽ run.



Khoảnh khắc này, Lộ Trạch Khiêm yếu đuối đến đáng sợ.



Ta nhận ra ánh mắt ấy, khi một người bị tổn thương đến tận cùng, tuyệt vọng như muốn bóp nghẹt hơi thở người đối diện.



“Ta có thể lừa được mình nàng, sao lừa nổi tất cả?”

Trán Lộ Trạch Khiêm dựa chặt lên vai ta.



“Lộ Trạch Khiêm, buông ta ra…”



“Không muốn ta c/h/ế/t thì đừng động…” Hắn khẽ thầm thì.



Ánh sáng trong phòng dần tối lại.



Không biết qua bao lâu, ta cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ vai hắn.



Hắn đã lên cơn sốt.



Ta đặt tay lên trán hắn, khẽ gọi:



“Lộ Trạch Khiêm…”



Hắn thì thào:

“Ta đây… Uyển Hương, đừng sợ, ta đây…”



Rồi người hắn đổ xuống, ngã khỏi vai ta.



….



Lộ Trạch Khiêm bệnh rồi.



Liên tiếp nhiều ngày lao lực, lại thêm nộ khí công tâm, bệnh đến như núi đổ.



Đại phu đến xem, kê mấy thang thuốc, trước khi đi còn ngập ngừng nói:



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Cô nương… bệnh này là bệnh trong tim, t.h.u.ố.c men e chẳng chữa nổi…”



Hôm đó, ta ngồi bên giường từ giữa trưa đến tận hoàng hôn.



Ánh sáng đổ nghiêng qua song cửa, khắc lên gương mặt Lộ Trạch Khiêm những đường nét gầy gò, yếu ớt.



Hắn là kiểu đẹp thanh khiết, tựa vầng trăng thu, dịu sáng, ôn hòa.



Giờ lại mang thêm vẻ bệnh tật, càng khiến người ta thương xót.



Lộ phủ không phải danh gia vọng tộc, chẳng có gốc rễ sâu dày.