Năm xưa, Lộ Trạch Khiêm mang theo muội muội là Lộ Thu Nguyệt vào kinh lập nghiệp, tất cả đều nhờ vào đôi tay mình, từng bước leo lên địa vị hôm nay.
Tên tiểu đồng quỳ bên giường, khóc nức nở:
“Công tử nhà chúng ta gánh vác quá nhiều rồi. Nay triều chính rối ren, ai chẳng biết võ tướng mới được trọng dụng. Bạch tiểu thư sợ hãi, nên công tử liền thu lại phong quang, cam nguyện làm văn thần. Giờ đây, người lại đ.â.m thêm một nhát vào tim ngài ấy. Bạch tiểu thư có biết hai chữ lương tâm viết thế nào không?”
Bàn tay Lộ Trạch Khiêm khẽ động, hắn mở mắt, yếu ớt nói:
“Lộ Thập… ra ngoài đi.”
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Hắn định ngồi dậy, ta liền ấn hắn xuống:
“Chàng muốn uống nước sao? Để ta đút cho.”
Lộ Trạch Khiêm gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo ta, như nhìn một báu vật hiếm có.
Ta hơi bối rối, tránh ánh nhìn ấy:
“Uống cho ấm họng rồi uống t.h.u.ố.c nhé.”
Thân mình hắn khẽ cứng lại, quay đi, giọng nhỏ:
“Ừ… để lát nữa ta uống.”
“Giờ nguội rồi.” Ta cầm bát, nhìn hắn thật lâu rồi khẽ cười:
“Chàng sợ đắng sao?”
Lộ Trạch Khiêm lập tức đáp:
“Không sợ, ta uống ngay đây.”
Cơn bệnh này dường như đã làm dịu đi mối quan hệ căng thẳng giữa ta và Lộ Trạch Khiêm.
Trời ngày càng lạnh, hắn xin nghỉ triều, ở nhà tĩnh dưỡng.
Còn hai tháng nữa là đến Tết.
Trong phòng sưởi than đỏ rực. Ta mặc áo bông dày, ngồi bên lò lửa cắt giấy làm hoa dán cửa.
Khí sắc của hắn đã khá hơn, liền ngồi xuống bên cạnh cùng ta cắt.
Những ngón tay thon dài, ban đầu vụng về, bị ta cười trêu mấy lần, sau dần thành thạo, khéo léo hơn cả ta.
Hôm đó, chúng ta đem những bức hoa giấy chia cho hạ nhân.
Ta nói:
“Tết sắp đến rồi, phát cho mọi người, dán lên cửa sổ lấy chút may mắn.”
Vài nha hoàn gan dạ lựa chọn, cuối cùng, những bức của Lộ Trạch Khiêm lại được lấy hết trước tiên.
Hắn nhìn họ tản đi, ánh mắt dịu dàng, khóe môi mang nụ cười nhẹ:
“Uyển Hương, nàng còn dám tự xưng là người dạy ta cắt giấy sao?”
Ta vo một mảnh giấy ném vào hắn:
“Được lợi rồi còn nói khích!”
Vừa dứt lời, cổ tay bị hắn kéo lại, ta mất đà ngã vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn.
Ánh mắt Lộ Trạch Khiêm dâng lên một tầng ý tình sâu kín, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Uyển Hương… sau Rằm tháng Giêng, nàng gả cho ta, được không?”
Khoảnh khắc ấy,
Ta suýt nữa… đã mềm lòng mà gật đầu.
Hắn thật sự rất tốt.
Nếu có thể, ta cũng muốn dâng trọn trái tim này cho hắn, nguyên vẹn không tỳ vết.
Nhưng tình cảm vốn chẳng thể đoán trước.
Nếu nhận lời hắn, thì là đang lừa ai đây?
Lừa Lộ Trạch Khiêm, hay lừa chính bản thân ta?
Thôi thì cứ xem như ta bệnh rồi, đầu óc rối loạn, đem lòng thương nhớ một giấc mộng hư ảo,
Trong mơ, yêu phải một người chẳng thuộc về mình.
Ánh sáng trong mắt Lộ Trạch Khiêm dần tắt, từng tấc từng tấc chìm vào tịch lặng.
Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng buông ta ra, chỉnh lại vạt áo cho ta:
“Ta cắt hoa dán cửa khéo như thế, mong rằng sang năm đừng quên mất tay nghề.”
Ta khẽ nhếch môi:
“Chàng quên rồi sao, là ta dạy chàng đấy.”
Trong mắt Lộ Trạch Khiêm bỗng rực lên một tia sáng rạng ngời.
Hắn mỉm cười, nụ cười ấy khiến ta lóa mắt:
“Được, ta nhớ rồi.”
Vài ngày trước Tết, tuyết lại rơi.
Gần đây mẫu thân ta bệnh nặng, phụ thân dặn ta đừng trở về, sợ mẫu thân nhìn thấy lại thêm sầu.
Thay vì vậy, ông bảo ta hãy dành thời gian ở bên Lộ Trạch Khiêm, vun đắp tình cảm.
Trong thành sớm đã lan truyền những lời đồn: Rằng Bạch tiểu hư nóng lòng được gả, ngày ngày ở lì trong phủ vị hôn phu, danh không chính, ngôn chẳng thuận.
Chỉ là những lời đó chưa kịp lan xa, đã bị người ta ém lại.
Đêm ấy, Lộ Trạch Khiêm đội tuyết trở về, vừa cởi áo choàng vừa buột miệng nói:
“Uyển Hương của ta, ai dám nói năng bừa bãi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn cười sảng khoái, ta cũng chẳng kìm được mà bật cười theo.
Hắn đưa tay hơ lửa:
“Dăm bữa nữa tuyết ngừng, Hoàng thượng sẽ đến núi Tùng Tử săn hươu. Mấy năm trước ta từng tặng nàng thỏ tuyết, nàng thích lắm. Giờ ta lại kiếm vài con về cho nàng nuôi.”
Ta gãi đầu, nhỏ giọng:
“Thôi… đừng, không cần đâu…”
“Sao vậy?”
Ta nhíu mày:
“Không ngon lắm…”
Sắc mặt hắn thoáng ngẩn ra, rồi bật cười thành tiếng:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Uyển Hương, đó là ta tặng nàng để nuôi cơ mà, chẳng phải để ăn.”
Một câu nói khiến mặt ta đỏ bừng. Ta quay đi, giận dỗi:
“Chàng thích tặng gì thì tặng, ta mặc kệ!”
Lộ Trạch Khiêm mỉm cười, đi đến bên ta, dịu giọng dỗ dành:
“Nếu nàng thích ăn, ta đổi sang thỏ xám vậy.”
Ngày đi săn ở núi Tùng Tử, tuyết vẫn chưa tan.
Đường núi trơn trượt, không thể cưỡi ngựa.
Hoàng thượng hứng chí, mọi người đành đi bộ theo sau.
Ta khoác chiếc áo bông màu hồng lựu, cổ áo viền thêm lớp lông cáo trắng do Lộ Trạch Khiêm đặc biệt dặn may, có thể chống gió lạnh.
Hắn nắm tay ta, vừa đi vừa dặn:
“Trên núi rộng, người lại thưa. Nếu chẳng may lạc đường, đừng cởi áo ra, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
“Được.” ta khẽ đáp, rồi ngược tay siết chặt lấy những ngón tay lạnh buốt của hắn.
Bóng lưng hắn khẽ khựng lại, rồi dần thả lỏng, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Đại tẩu!” một giọng gọi trong trẻo vang lên.
Ta quay đầu theo tiếng, thấy Lộ Thu Nguyệt mặt đỏ bừng, vui vẻ vẫy tay về phía ta.
Thẩm Kinh Mặc đứng cạnh nàng, như thường lệ vẫn trầm mặc ít lời.
Nàng kéo tay áo hắn, ríu rít lôi đi lên núi, mà hắn chỉ lặng lẽ để mặc.
Ánh mắt hắn khẽ lướt qua bàn tay ta, rồi lập tức dời đi.
Lộ Trạch Khiêm dừng bước, quay lại nhìn xem ta có đứng vững nơi đất bằng chưa, sau đó mới hướng sang Thẩm Kinh Mặc chuyện trò.
“Nghe nói sau Tết tướng quân sẽ ra trận?”
Thẩm Kinh Mặc khẽ đáp: “Đúng, đầu tháng Giêng lên đường.”
“Giữa mùa đông mà xuất chinh, chẳng dễ dàng gì. Kinh thành còn có người vương vấn, mong tướng quân bảo trọng.”
Lộ Trạch Khiêm mỉm cười, giọng ôn hòa.
Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc càng khó đoán, một lúc sau mới đáp khẽ: “Ừ.”
Không lâu sau, thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng đi tới, khom người nói:
“Vừa rồi Hoàng thượng có khen Lộ đại nhân trước mặt Hoàng hậu nương nương. Nương nương muốn gặp một phen, nên đặc biệt sai nô tài đến mời.”
Lộ Trạch Khiêm đáp với phong thái điềm tĩnh:
“Vi thần tuân chỉ.”
Thái giám lại liếc nhìn xung quanh, mỉm cười:
“Ô kìa, phu nhân của Thẩm tướng quân cũng có mặt đây, thật khéo, mời cùng đi luôn thể.”
Lộ Trạch Khiêm nay danh tiếng rạng rỡ, ngay cả Lộ Thu Nguyệt cũng được thơm lây, rõ ràng đây là cách triều đình cố tình nâng đỡ Lộ gia.
Hắn nhìn ta, ánh mắt có chút do dự:
“Giày tất của nàng đã ướt, đừng đi lung tung. Đợi ta về rồi cùng xuống núi.”
Ta khẽ gật đầu:
“Chàng đi đi, ta chờ ở đây.”
Gió núi rét buốt, ta quấn chặt áo choàng, đứng tựa vào thân tùng.
Tuyết đọng nặng trĩu trên cành, thỉnh thoảng lại “bụp” một tiếng, rơi xuống đất vỡ tan.
“Bạch tiểu thư định khi nào thành thân?”
Giọng Thẩm Kinh Mặc bất chợt vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Chung quanh người đã thưa dần, chỉ còn lại đoàn người vận chuyển hành lý.
Vì hành lý quá nhiều, họ thuê thêm vài con la để chở lên núi.
“Chắc… sau Tết.” ta đáp hờ hững.
Thẩm Kinh Mặc hơi dịch người, đứng chắn giữa ta và đoàn xe:
“Lộ Trạch Khiêm thật lòng đối với ngươi.”
Câu nói ấy khiến lòng ta se lại.
Thẩm Kinh Mặc luôn dễ dàng khiến ta nổi nóng.
Nghe giọng điệu ấy, chẳng lẽ chàng nghĩ ta vì không quên nổi chàng mà đeo bám mãi sao?
“Tướng quân không nói, ta cũng biết.” ta nhàn nhạt đáp, giọng pha lạnh ý cười.