Thẩm Kinh Mặc nhàn nhạt nói:
“Chôn chung với ngươi, cũng tốt.”
“Không sợ nửa đêm ta từ mộ bò ra, làm ngài không yên à?”
Trong bóng tối, hơi thở hắn dần yếu đi, không đáp.
Ta bỗng cao giọng:
“Thẩm Kinh Mặc!”
“Ừm…”
Ta gắng gượng chống người, khó nhọc bò tới, thử mũi hắn.
Bóng đen cất tiếng:
“Ta còn chưa c/h/ế/t.”
Nghe giọng ấy, cũng sắp c/h/ế/t rồi.
Gió núi rét buốt ùa vào từ bốn phương tám hướng, tuyết dày trước cửa tan thành nước, thấm ướt quần áo chúng ta.
Ta cố chống tinh thần, liên tục nói chuyện với hắn.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Ôm ta đi.”giữa sự tĩnh lặng như c/h/ế/t, Thẩm Kinh Mặc chậm rãi mở miệng “chỉ một lần thôi.”
Ta sững lại, cuối cùng chỉ tháo áo khoác trên người, đắp lên người Thẩm Kinh Mặc.
“Thẩm tướng quân, dù c/h/ế/t rồi, cũng là Lộ Thu Nguyệt lo hậu sự cho ngài, đâu đến lượt ta ôm.”
Thẩm Kinh Mặc khẽ bật cười ngắn, như tự giễu:
“Phải… tự mình chuốc lấy.”
Đêm dài mịt mù, ta và hắn, chẳng ai hơn ai.
Đói rét cuối cùng cũng đ.á.n.h gục cả hai, im lặng như một con thú khổng lồ, há cái miệng đẫm máu, nuốt chửng hi vọng sống sót.
…
Từ ngày lăn xuống vách núi tỉnh lại, ta đã không còn sợ c/h/ế/t.
Thậm chí còn thấy cái c/h/ế/t vừa quen vừa khát khao.
Khi bóng tối tràn đến, ta lại thấy nhẹ nhõm lạ thường.
…
“Thuốc của Bạch tiểu thư sắc xong chưa?”
“Rồi. Chủ tử vừa từ ngục ra, đang trên đường về. Mau cho Bạch tiểu thư uống, kẻo lại phát cáu.”
Ý thức ta tỉnh trước, thân thể vẫn nặng nề, mí mắt chưa mở được, chỉ lặng lẽ nghe.
Một hồi xôn xao, rồi mấy nha hoàn sợ hãi:
“Chủ tử…”
Gió lạnh lùa vào phòng, rất nhanh đã dừng.
Có người đứng ở xa cởi áo ngoài, dừng thêm chút nữa rồi mới bước lại gần.
Bàn tay ấm, còn mang hơi than lửa, đặt lên trán ta.
Giọng nói êm dịu, thanh khiết:
“Hôm nay vẫn chưa tỉnh sao?”
“Chưa ạ.”
Mùi trên người hắn ta không thích, lẫn chút tanh m.á.u nhè nhẹ, gợi ta nhớ đến nhà lao ẩm tối và những hình cụ đẫm máu.
Ta khẽ cau mày, liền nghe giọng hắn bỗng gấp gáp:
“Uyển Hương… nàng tỉnh rồi à?”
Dường như đột ngột lấy lại quyền kiểm soát thân thể, ta mở mắt ra.
Lộ Trạch Khiêm đang ngồi thụp bên giường, nhìn ta đầy lo lắng, trong đôi mắt u tối chậm rãi sáng lên từng chút.
“Ta… đã về rồi à?” vừa cất tiếng, giọng ta khản đặc, nhưng Lộ Trạch Khiêm ở gần, nghe rõ từng chữ.
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nói:
“Ta thấy áo choàng của nàng trong rừng… hồn ta như muốn bay mất.”
Ta muốn hỏi tình hình của Thẩm Kinh Mặc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lộ Trạch Khiêm, ta lại do dự.
Hắn dường như hiểu ta định nói gì, bình tĩnh đáp:
“Thẩm tướng quân bị thương nhẹ, không sao.”
Điều đó… thật không công bằng với Lộ Trạch Khiêm.
“Trạch Khiêm, hôn sự này…”
“Không hủy.” Lộ Trạch Khiêm cắt ngang, sắc mặt lạnh hẳn “Nàng có thích ai cũng được, hôn sự, ta không hủy.”
“Không đáng đâu.”
“Ta biết rõ. Cho đi bao nhiêu, nhận lại bao nhiêu, ta đều tính cả. Không cần so đo, không cần phân lượng. Như vậy cũng không được sao?”
Lộ Trạch Khiêm nắm chặt lấy tay ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đã ngần ấy năm rồi, Uyển Hương. Lần trước nàng ngã xuống vách núi, yêu người khác… ta nhận, ta c.ắ.n răng nhận, ép mình chấp nhận. Nhưng lần này, đừng đ.â.m d.a.o vào ta nữa. Ta xin nàng.”
“Không liên quan đến Thẩm Kinh Mặc, ta chỉ… không muốn lấy chồng nữa.”
“Nàng không muốn gả, ta nuôi nàng. Ai dám nói lời xằng bậy, ta giết.”
Đây là lần đầu tiên ta thấy sự cố chấp trong mắt Lộ Trạch Khiêm.
Ẩn dưới vẻ ôn hòa ấy, là một bóng tối đủ để nhấn chìm người khác.
Ta nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Từ khi trở về từ núi Tùng Tử, ta thường sợ lạnh, dù lò sưởi trong phòng đỏ rực cũng chẳng thấy ấm.
Lộ Trạch Khiêm tuy không tranh cãi với ta, nhưng ta biết, hắn không cho phép ta về Bạch phủ.
Đúng lúc phụ mẫu ta cũng chẳng mong ta quay lại.
Sáng hôm đó, hắn ngồi bên giường, nắm lấy đôi tay ta sưởi ấm rồi đặt lại vào chăn:
“Hôm nay trời trong, có thể ra ngoài dạo. Ta để Lộ Thập đi cùng nàng.”
“Được.”
Đến trưa, chẳng thấy Lộ Thập đâu.
Hỏi người hầu, mới biết hắn đang ở trong bếp.
Ta đi tìm, hắn tỏ vẻ miễn cưỡng:
“Chủ tử thường khi bận thì chẳng chịu ăn. Giờ tiểu nhân phải theo hầu tiểu thư, không ai trông được chủ tử. Nên bảo người đem cơm tới, ăn hay không tùy duyên.”
Nói xong, ánh mắt hắn liếc nhẹ sang ta, rồi tiếp:
“Nghe nói đám sơn tặc kia cứng đầu, chưa tra được lời khai, nên chủ tử chẳng dám nghỉ. Vì Bạch cô nương, chủ tử cũng liều mạng rồi.”
Ta chỉ khẽ thở dài:
“Để ta tự mang đến.”
Nghe vậy, sắc mặt Lộ Thập mới giãn ra đôi chút.
Một khắc sau, xe ngựa dừng trước cổng đại lao.
Lính gác cửa định ngăn, nhưng Lộ Thập đưa tay chặn lại, móc lệnh bài ra:
“Người nhà.”
Hai lính gác liếc nhìn, chần chừ:
“Tiểu thư nhà lành, vào nơi này… e không tiện.”
“Tiểu thư đã là người của chủ tử chúng ta, lại là người bị hại, chẳng phải nên gặp một lần sao?”
“… Vâng.”
Xích sắt kêu loảng xoảng khi được mở ra, hơi ẩm lạnh lẽo tràn đến, khiến ta rùng mình.
Nha hoàn đỡ lấy ta:
“Tiểu thư, để nô tỳ mang vào cho, người yếu lắm…”
“Không cần.”
Ta sống nhờ ở Lộ phủ, phụ mẫu đem ta gả cho Lộ Trạch Khiêm chẳng khác gì ném một con mèo con.
Đã chẳng còn quyền phản kháng, sao phải làm dáng giả bộ yếu đuối?
Trong lao u tối, ánh nến leo lét.
Tới một ngã rẽ, ta tự nhiên rẽ phải.
Lộ Thập hỏi:
“Bạch tiểu thư từng tới đây rồi sao?”
Lối đi hẹp, ánh sáng chập chờn, vật dụng bừa bộn.
Ta sững người:
“Chưa từng…”
Đi ngang một hành lang tối sâu, ta bỗng khựng lại, nhìn về phía xa.
“Bạch tiểu thư chớ tò mò, bên trong giam toàn tội phạm triều đình, có kẻ tham ô, có kẻ phản quốc, c/h/ế/t không ít vương hầu khanh tướng.”
Nghe hắn nói, lòng ta bỗng nhói lên từng cơn, từng cơn siết chặt.
Từ xa, vọng đến tiếng người.
“Đã khai chưa?”
“Bẩm đại nhân, chưa.”
“Tiếp tục.”
“Người sắp c/h/ế/t rồi…”
“Ta nói, tiếp tục.” giọng Lộ Trạch Khiêm vang lên, trầm tĩnh, kéo dài, chẳng mang chút hơi ấm nào.
Dần dần, ánh lửa phía trước sáng hơn, từng bước, ta đi tới gần và tim bắt đầu đập loạn.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nha hoàn bật ra một tiếng thét t.h.ả.m thiết, rồi mềm nhũn ngã xuống đất.
Trên giá tra tấn, thứ kia đã không còn có thể gọi là con người nữa… nàng quay đầu, vịn lan can mà nôn khan.