Trước mặt ta là một túp lều tranh xiêu vẹo, gió thốc qua kẽ vách lạnh như dao.
Ta cau mày.
Thẩm Kinh Mặc dùng đao bổ tung ổ khóa gỉ sét, đẩy cửa, phất tay xua bụi mù mịt.
Thấy ta vẫn còn đứng ngẩn ra trước hiên, hắn quay đầu nói:
“Lạnh hay bẩn, chọn một đi.”
Miệng ch.ó chẳng thể nhả ra ngà voi.
Nam nhân trước mặt khác xa với Thẩm Kinh Mặc trong giấc mơ, người trong mộng thì dịu dàng hơn nhiều, còn kẻ ngoài đời, đáng ghét đến tận xương tủy.
Ta bị trẹo mắt cá, khập khiễng bước qua bên cạnh hắn, giọng nhàn nhạt:
“Phiền tướng quân rồi.”
Trong căn nhà ấy, lửa đã được nhóm lên, nhưng giữa bốn bức tường dột nát, gió lùa tứ phía, ngọn lửa chập chờn, yếu ớt như sắp tắt.
Thẩm Kinh Mặc ngồi ngay bên cửa, lưng tựa vách, im lặng tiếp củi vào bếp lửa.
Ánh lửa phản chiếu lên nửa gương mặt hắn, nét cứng rắn sắc sảo, như khắc từ lưỡi dao.
Người ta vẫn nói, Thẩm Kinh Mặc là một con sói, chỉ biết chiến trường, g.i.ế.c người còn nhiều hơn ăn cơm.
Không biết trái tim hắn, có phải cũng lạnh như băng tuyết phương Bắc.
Ta dựa vào đống rơm ẩm lạnh, mắt dần khép lại.
Cơn buồn ngủ kéo đến, và ta rơi vào mộng.
Trong mơ:
Tiếng vó ngựa khô khốc vang vọng từ chiến trường xa xăm.
Năm ấy, Bắc Cương bình yên hiếm có khi Tết cận kề.
Cửa mở ra, sương tuyết tung trắng xóa.
“Uyển Hương, ta về rồi.”
Ta lao vào vòng tay một người, rất lạnh, sực mùi máu, nhưng cũng rất chặt, như muốn hòa ta vào tận xương cốt.
“Uyển Hương, trận này thắng rồi. Thiết Vân Đài đã c/h/ế/t. Năm nay chúng ta có thể đón Tết yên ổn.”
Ta nghe giọng mình dịu dàng đáp:
“Chàng làm ta bẩn hết rồi.”
Hắn cười, xoa mạnh lên tóc ta, rồi lấy từ trong n.g.ự.c ra một cây trâm bạc, còn vương máu:
“Vì cây trâm này, phu quân của nàng suýt c/h/ế/t dưới đao Thiết Vân Đài. Ôm một cái, đã tính là gì?”
“Vậy thì chàng lau sạch đi, thay ta cài lên.”
“Đúng là tiểu thư nhà giàu, yếu ớt kiêu kỳ…”
“Bạch Uyển Hương…”
“Ừm…” ta mê man đáp, mơ hồ mở mắt ra.
Khuôn mặt Thẩm Kinh Mặc kề sát, bàn tay đặt lên trán ta, nét mặt nghiêm nghị:
“Ngươi bệnh rồi.”
Ta dần tỉnh lại, nhận ra mình vừa mơ nữa.
Những rung động trong lòng chậm rãi chìm xuống thành c/h/ế/t lặng, ta lạnh nhạt gạt tay hắn:
“Ta bệnh còn ít sao?”
“Ngươi nói chuyện nhất định phải châm chọc thế à?”
“Ta chỉ nói sự thật. Nếu ngài biết ta vừa mơ thấy gì, e cũng phải tránh ta cho xa.”
“Mơ thấy gì?”
“Ta mơ Thiết Vân Đài c/h/ế/t.”
Một khoảng lặng rất lâu.
Thẩm Kinh Mặc khẽ lắc đầu, mỉm cười:
“Bạch tiểu thư không chỉ vô lễ với ta, mà còn vô lễ với cả kẻ thù của triều đình. Nếu bọn man di biết ngươi nằm mơ cũng nguyền rủa đại hãn c/h/ế/t, chắc sẽ kéo thẳng tới kinh thành bắt ngươi về.”
Ta nhìn đăm đăm vào đống lửa vừa được nhóm lại, cười nhạt:
“Phải đấy, người ta sống tốt, chỉ có ta là bệnh thôi.”
Bắc địa nào?
Tin thắng trận nào?
Cây trâm bạc vương m.á.u còn ấm trong tay Thẩm Kinh Mặc từ đâu ra?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thẩm tướng quân, trước kia có mạo phạm, mong thứ lỗi.”
Thẩm Kinh Mặc kinh ngạc nhìn ta, rồi cúi mắt, thêm củi vào lửa cho lớn hơn:
“Đêm nay lạnh, mai tuyết tan còn lạnh hơn. Hãy chuẩn bị đi.”
Ngày thứ ba bị kẹt, ta bệnh như núi đổ.
Cái nóng rát hòa cùng cái lạnh buốt hành hạ ta không nói nổi, chỉ còn dựa vào thức ăn Thẩm Kinh Mặc kiếm về mỗi ngày để cầm hơi.
Hắn bế ta từ đất lên đặt vào đùi mình, thuần thục đổ nước vào miệng ta.
Ta hé mắt, cố chịu cổ họng khô khốc:
“Đừng lo cho ta nữa, đồ để dành mà dùng, đợi tới khi tuyết tan…”
“Bạch Uyển Hương, còn trẻ mà đã mang tâm trạng thương xuân sầu thu, phải sống cho đàng hoàng.”
Hắn không ngừng tay, tiếp tục đổ nước.
Ta sặc mấy ngụm, m.á.u trào ra từ miệng.
Ta cười khẽ:
“Ngài xem… chẳng hiểu sao, ta như sắp không sống nổi… có phải ngài khắc ta không?”
Vốn định đùa, nhưng Thẩm Kinh Mặc nghe xong, sắc mặt sa sầm.
Im lặng đút thêm chút nước, hắn bất chợt nói:
“Vậy ta cách xa ngươi là được.”
Hắn gom hết áo khoác đắp lên người ta, còn mình thì ngồi xa, chỉ mặc trung y, lưng tựa cửa chặn gió.
Giữa tiết trời lạnh cắt, tay mặt lộ ra ngoài, chỉ chốc lát đã tê cóng như đá.
Hắn lấy thân mình chống chọi gió sương, chẳng c/h/ế/t cóng mới lạ.
“Ngài ngồi lại đây.” ta không nỡ nhìn hắn tự hại mình.
“Không cần.”
“Thẩm tướng quân như con lừa bướng.”
“Chúng ta như nhau thôi.”
Thời gian lặng lẽ trôi, đầu ta nóng đến mê man, càng lúc càng không phân rõ đâu là mộng, đâu là thực.
Đôi khi, ta nắm tay Thẩm Kinh Mặc, lẩm nhẩm với hắn thật nhiều.
Rồi khi ngẩng lên thấy gương mặt bình thản như nước ấy, mới nhận ra mình đã nhớ nhầm.
Những điều ta nói, hắn hoàn toàn không biết, chỉ coi ta như kẻ bệnh cần chăm sóc.
“Uyển Hương à… đừng khóc, ta yêu nàng… vẫn luôn yêu…”
Ta chậm rãi mở mắt, môi khẽ mấp máy, hơi thở như sợi tơ mong manh:
“Ngài vừa nói gì?”
Thẩm Kinh Mặc không động đậy:
“Ta chẳng nói gì cả.”
Ánh mắt ta trở nên mờ đục, bỗng chốc ngộ ra:
“À… là người trong mộng gọi ta rồi… ta phải đi theo người ấy thôi…”
Cổ tay đột ngột bị siết chặt, cơn đau buốt làm ta tỉnh táo hẳn.
Thẩm Kinh Mặc nói:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Hôm nay tuyết đã tan gần hết, mai về được rồi. Dù Diêm Vương muốn dẫn ngươi đi cũng phải hỏi ta có đồng ý không!”
Ta hiếm khi còn đủ sức, gắng ngẩng đầu nhìn, phát hiện sắc mặt Thẩm Kinh Mặc còn tái nhợt hơn mọi khi.
Dưới mái tóc đen che phủ, có một vệt m.á.u khô đã sậm lại.
“Ngài bị thương khi nào?” ta hỏi khẽ.
Là hôm nhảy xuống nước, bị sơn tặc tập kích sau lưng.
Hắn không chịu để lộ lưng, chắc cũng vì vết thương đó.
“Không đến lượt ngươi lo. Giữ thân mình cho tốt.”
Ngọn lửa cuối cùng vụt tắt, bốn bề chìm vào bóng tối.
Với thân thủ của Thẩm Kinh Mặc, việc kiếm ít củi khô chẳng khó, mà giờ hắn lại để lửa tắt, chỉ còn một nguyên do: hắn đã kiệt sức, không đi nổi nữa.
Cái lạnh thấm vào tận xương tủy.
Ta và hắn, mỗi người một góc, lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối.
“Thẩm tướng quân, chôn xương ở đây, ngài không cam lòng phải không?”