“Được rồi, ta không cười chàng nữa. Vết bầm phải xoa ra mới tan.”
Thấy ta cúi đầu chăm chú bóc trứng, Lộ Trạch Khiêm bưng bát sữa dê lên, thổi cho nguội rồi chậm rãi uống, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng trên người ta.
Sao ta lại không nhận ra, bèn trừng hắn một cái:
“Hôm nay sao thế? Cứ nhìn ta mãi làm gì.”
Lộ Trạch Khiêm mỉm cười, “Không có gì, chỉ là… đã lâu lắm rồi chưa thấy nàng như thế này.”
Ta dùng vải bọc quả trứng, áp lên chỗ bầm quanh mắt hắn:
“Ta chỉ bị ốm, lại va đầu thôi, chàng chăm ta mấy ngày có sao đâu. Vừa tỉnh lại đã than thở, thế thì công ta đối tốt với chàng trước đây chẳng phải uổng phí à?”
“Ừ. Uyển Hương…”
“Sao?”
“Thời gian nàng bị bệnh… nhớ được bao nhiêu?”
Ta vừa xoa cho hắn, vừa cố gắng nhớ lại:
“Thu Nguyệt thành thân, ta cãi nhau với phụ mẫu… À, trên núi Tùng Tử thì gặp sơn tặc, được người cứu… thật xui xẻo.”
Nói đến đây, ta bỗng nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú của Lộ Trạch Khiêm, nghiêm túc hỏi:
“Chàng có cảm tạ ân nhân cứu mạng ta chưa?”
Lộ Trạch Khiêm sững người, “Dĩ nhiên là tạ rồi.”
“Vậy thì tốt. Hắn…” ta chợt ngừng lại, tay ôm đầu, khẽ nhíu mày “Tên là gì nhỉ?”
Trong mắt Lộ Trạch Khiêm thoáng hiện lên niềm vui khó hiểu.
Hắn nhẹ nắm tay ta, đặt lên mắt mình:
“Không quan trọng đâu, Uyển Hương, nói tiếp đi.”
Lộ Trạch Khiêm ôm ta ngồi trên đùi mình rất lâu mà không nói gì.
Ta thì chống cằm đọc thoại bản, còn hắn thì chăm chú xử lý công văn.
Mái tóc hắn thỉnh thoảng khẽ lướt qua cổ ta, gây cảm giác hơi nhột; hương thơm nhè nhẹ quanh thân khiến mí mắt ta dần trĩu xuống.
Ngay khi nhắm mắt, cảnh nhà lao tối tăm cùng tiếng hét t.h.ả.m của nha hoàn trong mộng chợt lóe lên trong đầu như một tia chớp.
Ta giật mình tỉnh dậy, người run lên.
Lộ Trạch Khiêm vội đỡ lấy thân thể suýt ngã của ta, lo lắng hỏi:
“Sao thế?”
Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, ta biết mình vừa mơ thấy gì đó… nhưng không nhớ nổi.
Ngơ ngác nhìn hắn, ta nói nhỏ:
“Hình như ta gặp ác mộng… có lẽ tư thế này hơi khó chịu…”
Lộ Trạch Khiêm nhìn ta rất lâu, rồi nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an.
Ngoài cửa có người bẩm:
“Bẩm chủ tử, vừa nhận tin từ trong cung, Thiết Vân Đài khởi chiến ở biên ải, Thẩm tướng quân sắp bắc chinh!”
“Định ngày nào?”
“Mười ngày nữa.”
Nghe thế, tim ta chấn động, đầu óc còn đang tiêu hóa tin ấy thì Lộ Trạch Khiêm đã ôm chặt ta vào lòng, giọng dịu dàng:
“Uyển Hương, chúng ta thành thân đi.”
“Hả?”
Ta ngạc nhiên:
“Chàng không định xử lý công vụ trước đã sao—”
“Thành thân, được không? Mười ngày nữa, ta cưới nàng.”
Ta bị hắn ôm chặt đến mức hơi khó thở, ấp úng nói:
“Liệu… có gấp quá không?”
“Ta đã chuẩn bị mười năm rồi, Uyển Hương. Không muốn chờ thêm nữa.”
Hắn thuyết phục được ta.
Mười năm quen biết, mọi thứ dường như thuận theo tự nhiên.
“Được.”
Hơi thở Lộ Trạch Khiêm rối loạn, hắn cúi xuống định hôn, ta lại hoảng hốt đẩy hắn ra, đỏ mặt chạy mất.
Tin tức hai nhà Bạch – Lộ kết thông gia lan khắp kinh thành vào hôm sau.
Bệnh của mẫu thân ta lại nặng thêm. Hôm ta về, bà chỉ còn da bọc xương, đôi lúc tỉnh táo, đôi lúc lẫn lộn.
Phụ thân nói:
“Nhân lúc mẫu thân con còn tỉnh, hãy sớm thành hôn đi. Không thể trì hoãn được nữa.”
Ta trở về Bạch phủ, chuyên tâm hầu bệnh.
Mỗi ngày sau khi lâm triều, Lộ Trạch Khiêm đều mượn danh ghé thăm phụ thân để tiện qua nhìn ta.
Hôm ấy hắn đến, ta đang lục tung hòm tủ.
Lộ Trạch Khiêm vừa bước vào, ta lau mồ hôi, nói với hắn:
“Chàng còn thứ gì trị sẹo không?”
“Làm sao thế?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta kéo tay áo lên, lộ ra vết sẹo trên cổ tay:
“Mẫu thân không thích, ta muốn xóa. Mấy thứ t.h.u.ố.c ta để, họ bảo ta nổi giận bèn vứt hết.”
“Lộ Thập, đi lấy t.h.u.ố.c mỡ lại đây.”
Lộ Trạch Khiêm kéo ta lại, ôm chặt:
“Không cần tìm, để ta cho nàng.”
Ta giơ cổ tay nhìn kỹ:
“Rốt cuộc là có vết này từ lúc nào? Ta chẳng nhớ gì.”
“Hôm nàng ngã xuống núi.”
“Ta cũng đâu hay nổi cáu.”
“Nàng nằm liệt giường lâu ngày, khó tránh bực bội. Giờ không phải khá hơn rồi sao?”
Lộ Trạch Khiêm luôn kiên nhẫn dỗ dành ta như thế.
Ta nắm tay hắn kéo tới lò sưởi hơ ấm:
“Họ nói ta suýt làm hỏng hôn lễ của Thu Nguyệt. Để hôm khác ta tự mình xin lỗi muội ấy.”
“Uyển Hương, nàng xin lỗi rồi.”
Lộ Trạch Khiêm nâng cằm ta, ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Đừng nghĩ gì nữa, gả cho ta đi.”
Giọng hắn hôm ấy có gì đó… kìm nén. Ngón tay bóp đau cằm ta, hơi thở thanh lạnh phủ xuống, bao trùm lấy ta.
Ta biết hắn định làm gì, toàn thân căng cứng.
Mỗi tấc môi hắn tới gần, tim ta lại run lên một phần.
Điều vốn “nước chảy thành sông” trong mắt người khác, với ta lại khó như bắc thang lên trời.
“Không… không hợp lễ!” Ta đột ngột lùi lại, chống tay lên n.g.ự.c hắn, đẩy ra “Mẫu thân còn đang bệnh nặng, ta… ta…”
Lộ Trạch Khiêm thở gấp, khép mắt, buông ta ra:
“Xin lỗi, Uyển Hương, ta đường đột.”
“Tới khi… đại hôn… ta sẽ… nghe chàng.” Ta c.ắ.n môi, không dám nhìn thẳng, trong lòng lẫn lộn khó tả.
“Được.”
Lộ Trạch Khiêm khoác áo choàng, dáng người thoáng gầy đi.
Cánh cửa mở, gió lạnh ùa vào, hắn nói khẽ:
“Ngày mai ta lại đến.”
Hôm sau, phụ thân thay toàn bộ người hầu cũ từng theo Bạch gia nhiều năm.
Ông còn thêm cho ta vài vật dụng mới.
Dọn phòng, ta nhặt được một cuốn sổ tay.
Mở ra, ngỡ ngàng nhận ra đó chính là nét chữ của mình.
Đêm xuống, khi không còn ai, ta lặng lẽ mở ra xem.
Càng xem càng chán.
Đó là những gì ta viết khi còn bệnh, lúc đầu óc mơ màng, câu cú lộn xộn.
Ta bịa ra một vị Thẩm Tướng quân trong đầu, viết như ghi chép mấy đoạn tiểu thuyết.
Giống như chưa ngủ dậy hẳn đã cầm bút ghi những mảnh vụn trong mơ.
Nha hoàn bưng trà vào, ta dặn:
“Vào kho tìm ít trang sức mang cho Thu Nguyệt.”
Lộ Trạch Khiêm thì không cần ta lo, nhưng phận làm đại tẩu, ta không thể không tỏ chút lòng.
Nha hoàn mới tới ngơ ngác:
“Tiểu thư muốn gửi đến đâu ạ?”
À, phải rồi, toàn người mới, chẳng biết Thu Nguyệt là ai.
Ta nói:
“Đưa đến phủ Tướng quân.”
“Nơi nào ạ? Phủ Tướng quân nào?”
Câu hỏi ấy làm ta khựng lại. Trong gương, khuôn mặt ta dần hiện lên vẻ bàng hoàng.
“Đúng nhỉ… Phủ Tướng quân nào?”
Em chồng ta, đã gả rồi, nhưng gả cho ai?
Chẳng bao lâu, ta toát mồ hôi, tiểu nha hoàn hốt hoảng lấy khăn lau:
“Tiểu thư, không phải chuyện gì to tát đâu, nô tỳ lập tức cho người dò hỏi!”
Ta dựa vào bàn, ánh mắt rơi xuống một chiếc trâm, cổ tay nhói buốt.
Cổ tay này… không phải đá núi cứa, mà chính là ta dùng trâm tự cào.
Bọn họ lần đầu hầu hạ ta, sợ thất lễ, chẳng bao lâu đã dò được tin:
“Tiểu thư, là phủ của Thẩm Tướng quân!”
Ta cau mày, lòng rối như tơ vò:
“Thẩm Tướng quân nào?”
“Cả kinh thành đều biết, thưa tiểu thư. Thẩm Tướng quân, Thẩm Kinh Mặc ạ.”
Một nỗi hoang mang không tên tràn qua tim ta, có gì đó sai.