Mọi người đều biết, vì sao riêng ta lại không nhớ, hay là ta căn bản không giữ nổi ký ức về hắn?
Ánh mắt vô tình dừng trên cuốn sổ tay, ta đờ đẫn nhìn ba chữ “Thẩm Kinh Mặc”, nhưng đầu óc lại không tụ được một ý nghĩ.
“Tiểu thư nên nghỉ sớm thôi, sắc mặt không được tốt.”
“Các ngươi đọc thoại bản, có nhớ nổi tên nhân vật không?”
Bọn họ liếc nhìn nhau, rồi gật đầu.
Mặt ta tái đi.
Ta thực sự có vấn đề. Nghĩ lại mấy tháng nay, ký ức chỉ trống rỗng.
Ta cố gắng sắp xếp lại một đường mạch rõ ràng.
Ta là nữ nhi duy nhất của Bạch gia, mẫu thân vì sinh ta mà tổn thương thân thể, không thể sinh thêm.
Phụ thân muốn nạp thiếp, mẫu thân c/h/ế/t sống không cho. Thêm nhà ngoại là danh môn vọng tộc, phụ thân chẳng dám trái ý, đành bỏ.
Thế là gánh nặng phục hưng Bạch gia đổ lên vai ta, bốn chữ “tìm được lang quân như ý” khắc sâu vào tai, thành cái cùm tròng vào cổ.
Phàm việc gì không hợp ý phụ mẫu, ta đều phải hứng đòn roi.
Mười bốn tuổi năm ấy, ta chặn ngựa giữa phố, gặp Lộ Trạch Khiêm.
Phụ thân bảo đó là cơ hội tốt, ép ta hết lần này đến lần khác chặn đường hắn.
Nhờ thế, Lộ Trạch Khiêm quen biết ta, đối xử quan tâm, hai nhà thuận thế đính ước, thoắt cái đã mười năm.
Theo lẽ, ta đã sớm nên gả. Nhưng phụ thân cứ khăng khăng đợi, đợi Lộ Trạch Khiêm công danh cao hơn, sính lễ hậu hĩnh hơn.
Đợi tới đợi lui, tuổi ta cũng lớn, trong kinh chỉ còn Lộ Trạch Khiêm chịu cưới.
Phụ thân càng lo sợ hắn đổi ý, tìm mọi cớ đẩy ta sang Lộ phủ ở.
Sau lần về quê tế tổ, ta rơi xuống vách núi. Khi tỉnh lại, ký ức sao lại m.ô.n.g lung đến thế?
Thu Nguyệt xuất giá, ta lại phá hỏng lễ đường của muội ấy, vì sao?
Chẳng lẽ chỉ vì chuyện tranh chén canh củ năng năm xưa?
Ta không tài nào nhớ ra được khuôn mặt của người đã cứu mình trên núi Tùng Tử.
Người mà ta đã ở cùng suốt mấy ngày ấy, ta đã nói gì với hắn, đã làm gì, tất cả đều trống rỗng.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nha hoàn, gần như van lơn:
“Ngươi đi hỏi đi, là ai đã cứu ta ở núi Tùng Tử!”
Nhân lúc bọn họ rời đi, ta vội vàng lật giở cuốn sổ tay.
Những mảnh sách rời rạc ghép lại, bỗng hình thành một đường dây khác.
Thật nực cười, năm ta mười bốn tuổi, người ta gặp là Thẩm Kinh Mặc, người ta gả cũng là Thẩm Kinh Mặc.
Hai năm sau, Thiết Vân Đài tử trận, Thẩm Kinh Mặc phong hầu, còn ta được sắc phong thành Hầu phu nhân...
Tất cả những điều đó đều được ta viết sau khi rơi xuống vực tỉnh lại, mơ thấy gì, ta viết nấy.
Nét chữ xiêu vẹo, câu cú rối loạn.
Vết sẹo trên tay, chuyện ta phá hôn lễ của Lộ Thu Nguyệt,đều là vì ta tin chắc chính mình mới là thê tử của Thẩm Kinh Mặc.
Nha hoàn bên ngoài vội vàng chạy vào, nói dồn dập:
“Tiểu thư, người cứu tiểu thư chính là Thẩm tướng quân!”
Lại là Thẩm Kinh Mặc.
Ta ngồi thụp xuống, ôm gối, cúi đầu thật thấp.
Lâu thật lâu, chẳng nói nổi một lời.
“Lộ công tử.”
Đôi giày gấm đen dừng lại trước mặt ta, bóng người phủ xuống, che khuất ánh sáng.
Hắn cúi người, bàn tay thon dài, trắng muốt nhặt cuốn sổ dưới đất lên.
Giọng nói ôn hòa như gió thoảng, nhưng mang theo chút mỏi mệt:
“Uyển Hương, Thẩm Kinh Mặc đã hạ cổ lên người nàng.”
“Thời gian đó, nàng rất đau đớn. Ta… không muốn nói ra.”
Ta khẽ vòng tay ôm lấy Lộ Trạch Khiêm.
“Ta biết. Ta vốn không hề quen hắn, làm sao vừa tỉnh lại đã điên dại đuổi theo được chứ.”
Lộ Trạch Khiêm nhẹ nhàng vuốt tóc ta, rồi ném cuốn sổ vào lò than.
Ngọn lửa lập tức nuốt trọn nó, giấy hóa thành tro tàn trong chớp mắt.
Ta hỏi khẽ:
“Hắn… muốn làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Muốn diệt Lộ gia.”
Lộ Trạch Khiêm ngồi xổm trước mặt ta, ánh mắt ôn nhu như gió xuân:
“Không sao đâu, có Thu Nguyệt ở bên hắn, nàng sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Thu Nguyệt? Chẳng lẽ muội ấy gả đi là để…”
“Uyển Hương, ta và Thu Nguyệt đã chịu quá nhiều khổ. Vì thế, những gì đã có được, ta sẽ không để ai cướp đi.”
Lộ Trạch Khiêm khẽ cười, giọng dịu dàng mà lạnh lẽo:
“Với Thu Nguyệt, ta còn sống chính là chỗ dựa lớn nhất của muội ấy.”
Thì ra, Lộ Thu Nguyệt gả vào phủ tướng quân là để giám sát Thẩm Kinh Mặc.
Ta rùng mình, lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt thật sau lớp ôn nhu dịu dàng của Lộ Trạch Khiêm.
Hắn thì thầm, giọng khàn đục, gần như là lời ru:
“Uyển Hương, đừng sợ ta. Nàng là thê tử của ta, ta sẽ lấy mạng mình để bảo vệ nàng.”
Ở kinh thành ăn thịt người này, không giấu được khuôn mặt thật, làm sao sống nổi?
Lộ Trạch Khiêm không sai.
Mười ngày thoáng qua.
Đêm nay, phủ Bạch gia đèn hoa rực rỡ.
Lộ phủ đưa tới bộ lễ phục tân nương tuyệt đẹp, ngọc trai Đông Châu kết dày ở cổ tay và tà áo, ánh lửa chiếu lên, lấp lánh rực rỡ.
“Tiểu thư, đêm nay nô tỳ sẽ trải giường cho tiểu thư, tiểu thư tựa lưng nghỉ chút đi, mai đại hôn rồi, còn phải chịu mệt nữa.”
Phòng ấm áp, nhưng lòng ta chẳng có chút vui mừng nào.
Đợi tới canh ba, ta khoác tạm áo, nói:
“Ta ra ngoài đi dạo.”
Tuyết năm nay nhiều lạ thường, đọng cả nửa tháng chưa tan, đêm qua còn rơi thêm một trận, giẫm lên nghe răng rắc từng tiếng.
Đi ngang qua bức tường cao, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn, dường như có người nói chuyện.
“Giữa đêm canh ba, gia nhân nhà nào còn ra ngoài thế?”
Nha hoàn đáp:
“Là Thẩm tướng quân xuất chinh, đi biên ải rồi.”
Bên kia tường, có người hỏi:
“Thẩm tướng quân, lần này bao giờ khải hoàn?”
Giọng nam trầm thấp, như tiếng gươm rút khỏi vỏ:
“Mùa xuân năm sau. Kinh thành còn người ta nhớ, chẳng dám lưu chiến lâu.”
Phịch!
Lò sưởi trong tay ta rơi vào tuyết, vỡ tan.
Ký ức lại ào về như thủy triều:
“Bao giờ chàng về?”
“Mùa xuân năm sau. Kinh thành có người ta thương, chẳng nỡ xa lâu.”
“Người chàng thương là ai?”
…
“Bạch Uyển Hương, đợi ta trở về cưới nàng.”
“Tiểu thư! Tiểu thư, lò sưởi rơi rồi! Mau về thôi.”
Ta thất thần hồi lâu mới khẽ đáp:
“Được… được rồi… về thôi.”
Bất ngờ, một cơn đau dữ dội quét qua trán.
Ta ngã sụp giữa trời tuyết trắng xóa.
Tiếng vo vo chói tai vang lên.
Trong đầu ta hỗn loạn đến cực điểm, hình ảnh đan xen, chồng chéo, rối như tơ vò.
Khi thì ta quỳ giữa đất trời, sau lưng là núi xác và biển máu, người sống sót thoi thóp thở, mắt vẫn mở trừng trừng.
“Uyển Hương, ta có thể cho nàng một cơ hội bắt đầu lại. Nhưng lần này… nàng phải chọn ta.”
“Được, chỉ cần ngươi tha cho bọn họ sống, ta thế nào cũng được…”
Lại khi, ta nằm trong tuyết, ngước nhìn bầu trời đầy hoa tuyết rơi lả tả.
Một giọng nói dịu dàng, quen thuộc như vang lên từ xa xăm:
“Nàng là thê tử của ta.”