Trong sư môn vẫn như xưa, vốn dĩ ta định theo Tiêu Hành quay thẳng về, nào ngờ lại bị hắn ra lệnh phải đi vấn an các vị trưởng lão.
Thế là lại phải chạy một vòng khắp nơi, đợi đến khi ta quay lại sân viện của Tiêu Hành thì trời đã vào đêm.
Trăng tròn treo cao, ta đẩy cửa viện bước vào, chỉ thấy trước cửa có một bóng dáng gầy nhỏ đang quỳ trên nền đá.
Đến gần nhìn kỹ, mới phát hiện là một sư muội.
Đã vào thu, sương trong sân rơi nặng, nhìn bộ dáng của muội ấy có vẻ như mới nhập môn, vậy mà lại quỳ trực tiếp trên phiến đá xanh lạnh lẽo, ngay cả việc dùng linh lực bảo hộ đầu gối cũng không biết.
Ta chợt thấy xót xa, cũng chẳng kịp hỏi han gì nhiều, vội vàng vận linh lực bảo hộ đôi chân nàng, rồi lục lọi trong túi Càn Khôn, lấy ra một khối linh thạch ấm, nhét vào tay nàng.
“Cầm lấy đi, đêm đã khuya rồi, đừng để bị cảm lạnh.”
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt có phần ngơ ngác, ngẩn người, cắn môi không nói gì, nhưng vẫn lặng lẽ nhận lấy linh thạch.
“Muội mới nhập môn sao?
Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bái sư được ba tháng rồi, năm nay mười sáu.”
Nàng vóc người nhỏ nhắn, nhìn qua chẳng giống mười sáu tuổi chút nào, cả người mềm mại như bánh nếp, xinh xắn đáng yêu, đôi mắt hạnh tròn xoe càng khiến người ta thương mến. Khóe mắt phải còn có một nốt ruồi lệ đỏ thắm, khiến vẻ ngây thơ lại lẫn thêm đôi phần quyến rũ.
Đã lâu rồi ta chưa gặp tiểu cô nương nào đáng yêu đến thế, không kìm được muốn trò chuyện cùng nàng thêm đôi câu.
“Giờ này rồi, sao còn quỳ ở đây?”
Tiểu cô nương nhăn nhó, nói lúc đang ngồi thiền thì ngủ gật, bị sư phụ Tiêu Hành gọi dậy, nàng lại mơ mơ màng màng vung tay tát cho một cái, thế là bị phạt quỳ ngoài cửa.
Ta không nhịn được bật cười, dứt khoát ngồi xuống cạnh nàng, vừa cười vừa nói:
“Sư phụ đúng là cổ hủ, ngồi thiền vốn dễ ngủ gật, có cần phải giận đến thế không.
Muội cứ chờ xem, để sư tỷ đi xin cho muội một tiếng.”
Tiểu cô nương ban đầu còn tỏ vẻ không tin, mãi đến khi ta hóa ra cây Cửu Thiều, đôi mắt nàng mới trừng lớn đầy kinh ngạc.
Ta cụp mắt, khẽ nâng tay thổi.
Đêm khuya núi sâu, vạn vật lặng im, tiếng tiêu cất lên, vang xa mười dặm.
Lúc ngân vang thì như trăng rằm giữa bão tuyết, khi nghẹn ngào lại giống tiếng khóc thầm của thiếu nữ.
Khúc nhạc vừa dứt, tiểu cô nương đã nửa ngồi dưới đất, ánh mắt ngơ ngẩn, như còn đắm chìm trong dư âm chưa tan..
Sau lưng vang lên tiếng cửa nhẹ nhàng mở, Tiêu Hành mỉm cười bước ra, liếc nhìn tiểu cô nương rồi lại nhìn ta.
“Những năm qua, Yên Ninh quả thật tiến bộ không ít.
Chỉ là đêm nay đã khuya, nếu còn thổi nữa e rằng sẽ quấy nhiễu giấc mộng của mọi người.”
“Vậy sư phụ cũng biết là đêm đã khuya, thế mà vẫn để sư muội quỳ ở đây.
Giờ đã là cuối thu, sương đêm nặng hạt, con gái mà quỳ lâu dễ tổn thương thân thể đấy.”
Nói xong, ta liếc mắt ra hiệu cho tiểu cô nương.
Nàng bĩu môi, cúi đầu với Tiêu Hành, giọng rụt rè:
“Sư phụ, đồ nhi biết lỗi rồi, cũng đã quỳ rất lâu rồi, cho đồ nhi đứng dậy đi ạ.”
Tiêu Hành bước đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói:
“Nguyên Thư Dao, hôm nay nể mặt sư tỷ con xin giúp, con trở về đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chậc, nữ chính thế là lên sàn rồi đấy, không thèm lên tiếng lấy một câu.
Sớm biết nàng là nữ chính thì ta đã chẳng lên sân khấu ra vẻ làm gì rồi…
8.
Ta thật sự không hiểu nổi.
Nhìn trái nhìn phải, nữ chính vừa mới xuất hiện rõ ràng chỉ là một nha đầu miệng còn hơi sữa, vậy mà nguyên chủ Vân Yên Ninh lại cứ nhằm vào một mầm đậu nhỏ thế này để gây sự.
Nàng ấy đường đường là đệ nhất mỹ nhân tam giới, chẳng lẽ không thấy hành xử như vậy thật sự làm hỏng hình tượng sao?
Dĩ nhiên, mấy ngày qua những chuyện ta làm cũng chẳng tốt đẹp gì cho hình tượng cả.
Nữ phụ gặp nữ chính, ta dường như lập tức cảm nhận được một loại áp chế bẩm sinh.
Ta rất muốn hỏi nàng chuyện xuyên không, nhưng lại sợ chọc vào nàng, lỡ như cốt truyện lệch hướng, nàng thật sự không phải xuyên tới, rồi phát hiện ra ta đoạt xác Vân Yên Ninh rồi nói cho Tiêu Hành biết, để hắn g.i.ế.c ta thì sao?
Tóm lại, ta quyết định phải cẩn trọng đối phó, dò xét một cách vòng quanh, tất cả là vì an toàn, tuyệt đối không phải vì ta nhát gan.
Chiến lược đầu tiên mà ta nghĩ ra chính là: đợi lúc nữ chính ngủ, rồi lén nghe nàng nói mớ.
Con người lúc mơ là lúc mất cảnh giác nhất, biết đâu lại buột miệng nói ra điều gì đó.
Dĩ nhiên, chiến lược này cũng có lỗ hổng, ta đã không lường trước được chuyện Nguyên Thư Dao khi ngủ lại chẳng hề nói mớ.
Ban đầu ta nấp ngoài cửa sổ phòng nàng, nhưng mặt đất ẩm ướt quá, chỉ chịu được hai đêm là không chịu nổi nữa.
Thế là ta dứt khoát lên hẳn mái nhà, dùng linh lực dò âm thanh trong phòng nàng.
Cứ thế mà rình rập suốt mười mấy đêm, đến mức ta còn thuộc làu cả các chòm sao trên trời, vậy mà vẫn chẳng nghe được gì.
Hết cách, ta lại phải nghĩ thêm mấy phương án khác để thử tiếp.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Dạo này Nguyên Thư Dao đang học thuộc tâm quyết, Tiêu Hành quản rất chặt, ngày nào cũng kiểm tra nàng.
Thế là ta xung phong nhận việc, thay Tiêu Hành soạn một đề thi.
Nội dung khá giống kiểu điền vào chỗ trống trong thơ văn, nhưng ở giữa, ta lén nhét vào một câu thế này:
“Kỳ biến ngẫu bất biến, __________。”
(Để xem nàng có phải xuyên không thật không.)
Nguyên Thư Dao chép xong đề thi, ta cố nén sự háo hức trong lòng, giữ vẻ bình thản mà nhận lấy bài nàng, từ tốn mở ra xem — nàng không điền được câu đó.
Tim ta lập tức trùng xuống một nhịp.
Ta tự nhủ không được nản chí, dù sao đến cả thằng em họ bỏ học từ cấp hai của ta cũng không nối được vế sau câu đó, thôi thì chờ cơ hội khác thử lại.
Nguyên Thư Dao vẫn chưa bước vào giai đoạn bế thực, mỗi ngày vẫn phải ăn cơm uống nước.
Thế là ta lén lút làm đủ món ăn vặt từ thế giới hiện đại, mang đến đưa nàng.
Có cả trà sữa, tuy chỉ là trà sữa pha từ trà lài.
Còn có cả bánh hấp, chỉ là ta không tìm được bột mì tinh luyện, lại chẳng biết rây bột cho đúng cách, cuối cùng đành dùng bột gạo thay thế, thành phẩm làm ra nhìn chẳng khác gì bánh phát tài. Thế mà Nguyên Thư Dao lại khen ngon.
Thậm chí, ta còn từng định mò vào dược viên tìm thứ gì đó có thể thay thế cho ớt, nhưng tìm hoài không ra.
Quả nhiên, hạt giống ớt chắc là do Nguyên Thư Dao mang theo khi xuyên tới rồi.
Và rồi… ta cũng không biết nấu thêm món gì khác nữa.
Đến đây thì con đường thử thăm dò qua đồ ăn xem như bị chính tay ta chặn mất rồi.